Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 254: Ý trời rồi

Trên bàn của sở tư pháp An Đô bày hai phong thư Quảng Đô Tịnh Môn đưa tới, một phong là Bạch Hướng viết cho Hoa Nhất Đường, nội dung ngoài dự liệu của mọi người.

Lâm Tùy An: "Nếu như hai mươi hai năm trước 'Trịnh Vĩnh Ngôn' ở thành Quảng Đô đã bệnh chết, vậy bây giờ Trịnh tham quân ở thành An Đô này là ai?"

Cận Nhược ngạc nhiên: "Không chỉ có thân phận của một người khác, mà còn có thể tham gia thi cử, làm quan, thậm chí còn làm được vị trí tham quân?"

"Nếu thế lực đằng sau đủ lớn thì cũng không phải là không thế." Hoa Nhất Đường nói.

Cận Nhược: "Ai mà có thế lực lớn như vậy?"

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đều không nói gì, nhìn chằm chằm phong thư thứ hai đến từ Bạch thị Thanh Châu, vốn là gửi cho Hoa Nhất Hoàn, Hoa Nhất Hoàn lại chuyển cho Hoa Nhất Đường, nói rõ hướng tiền bạc mà Tùy Châu Tô thị bị lừa gạt, quá trình thật là trắc trở, nói tóm lại cuối cùng vào túi Khương thị Thái Nguyên.

Làm một ví dụ, Khương thị Thái Nguyên giống như con cự thú lòng tham không đáy, nuốt chửng Tùy Châu Tô thị đang hấp hối.

"Cách hai mươi năm, cùng một thủ pháp, cùng một tiệm châu chấu..." Hoa Nhất Đường cười một tiếng: "Các ngươi đoán, tiệm châu chấu hai mươi năm trước có liên quan đến Khương thị Thái Nguyên không?"

Cận Nhược: "Ta dùng bánh đường này đánh cược, chuyện hai mươi năm trước cũng là do nhà đó làm!"

Lâm Tùy An: "Khương thị Thái Nguyên vì sao phải giả mạo Trịnh Vĩnh Ngôn?"

Cận Nhược: "Bắt Trịnh Vĩnh Ngôn lại đây đánh một trận không phải thì sẽ biết sao."

Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Trịnh Vĩnh Ngôn nhát gan như chuột, lần trước bị dọa tè ra quần còn cắn chết thân phận này không buông, chứng tỏ thân phận này liên quan đến tính mạng của hắn, nếu không có chứng cứ thực tế thì hắn sẽ không nhả ra. Hơn nữa bây giờ lại còn liên lụy đến Khương thị Thái Nguyên... Hoa mỗ có dự cảm, sau lưng chắc chắn cất giấu một vụ án lớn kinh thiên động địa gì đó."

Lâm Tùy An: "Hiện giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của Khương thị Thái Nguyên, không thể quá phô trương, đầu tiên hãy lần theo manh mối này của Trịnh Vĩnh Ngôn để bí mật điều tra, đợi tìm được chứng cứ thực tế rồi lại thẩm vấn, nhất định có thể một chiêu công phá phòng tuyến tâm lý của Trịnh tham quân, điều tra rõ chân tướng."

Cận Nhược: "Hay là chúng ta đi tìm lão Lương, nhân chứng ở phủ nha Quảng Đô mang tới đây?"

"Lão Lương chỉ biết Trịnh Vĩnh Ngôn đã chết, với lại cũng không biết Trịnh tham quân, vả lại chỉ có một người này làm chứng, không có bất kỳ vật chứng nào, thời gian lại cách lâu như vậy, Trịnh tham quân có thể thề thốt phủ nhận." Hoa Nhất Đường ngẫm nghĩ: "Điều chúng ta muốn điều tra là thân phận thật sự của Trịnh tham quân."

Lâm Tùy An sờ cằm: "Nên bắt đầu từ thời điểm Trịnh tham quân thay thế thân phận của Trịnh Vĩnh Ngôn."

Hoa Nhất Đường: "Căn cứ khẩu cung của Trịnh tham quân, năm Huyền Xương thứ chín hắn vào Đông Đô tham gia thi cử, đậu tiến sĩ, vào quan trường, như vậy Lại bộ chắc chắn có hồ sơ lý lịch công văn của hắn, điều tra từ đây là nhanh nhất."

"Ta hiểu rồi!" Cận Nhược mừng rỡ: "Tìm Lăng lão lục ở Đông Đô hỗ trợ!"

"Khoan hãy vội." Hoa Nhất Đường khoát tay: "Còn có một việc, Hoa mỗ cảm thấy hơi kỳ lạ."

Lâm Tùy An: "Ý ngươi là đá mài dao của Công Phi Dương sao?"

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Nếu Trịnh tham quân thật sự có mối liên hệ với Khương thị Thái Nguyên thì với bối cảnh của hắn, rất có thể đã từng thấy Ám Ngự Sử Lệnh thật, như vậy xác suất nhận sai Ám Ngự Sử Lệnh sẽ cực kỳ nhỏ."

"Này này này, Công Phi Dương không phải là Ám Ngự Sử thật đó chứ?" Cận Nhược đổ mồ hôi lạnh: "Chẳng lẽ vừa rồisư phụ đánh đồng liều của mình ngất luôn sao?"

Lâm Tùy An lườm hắn: "Ám Ngự Sử là do Thánh thượng tự chọn, với phẩm mạo tư chất của tên Công Phi Dương kia mà đáng để thánh thượng để mắt sao?"

Cận Nhược hiểu rõ: "Công Phi Dương tất nhiên không thể đánh đồng với khí phách uy vũ của sư phụ rồi!"

Hoa Nhất Đường đứng lên, lấy áo choàng trên giá áo: "Nếu không tìm thấy khối đá mài đao này trên người Công Phi Dương thì tám chín phần mười là ở nhà hắn."

*

Nhà của Công Phi Dương nằm ở số bảy ba phố Hòe Thụ, phường Đại Ninh, cách tổng bộ Phù Sinh Môn không quá một chén trà đi đường, người dẫn đường là người quen cũ, đồ tể Hồ Bất Lệnh.

Trong số các môn đồ Phù Sinh môn, những người làm nhiều việc ác và gây ra án mạng, đều bị Cận Nhược bắt đi tự thú vào ngục rồi, còn lại một số còn cứu được đại đa số đều là tranh chấp dân sự, đến từng nhà bách tính bồi thường tiền dập đầu nhận sai, hi vọng được xử nhẹ tội.

Đông Đô cách An Đô gần nhất, Cận Nhược gửi bồ câu đưa thư điều Thất Tinh tới, dứt khoát trùng kiến phân đàn Tịnh Môn An Đô, Thiên Xu tạm thời làm đàn chủ, liên thủ với Tứ Thánh sửa chữa huấn luyện môn đồ Phù Sinh Môn, quy trình cụ thể là bí mật quản lý cao tầng của Tịnh Môn, người ngoài không được biết, nhưng nhìn thái độ kinh sợ của Hồ Bất Lệnh đối với Cận Nhược hôm nay thì chỉ e là quá trình kia cũng không thoải mái lắm.

"Môn chủ, Lâm nương tử, Hoa tham quân, đây là nhà của Công Phi Dương." Hồ Bất Lệnh khom người ôm quyền: "Từ sau khi Công Phi Dương bị bắt, tòa nhà này đã bị phong tỏa, môn hạ đệ tử ngày đêm trông coi, tuyệt đối không có kẻ nào ra vào."

Lâm Tùy An đánh giá tòa nhà trước mắt, tường thấp ngói đen, chỉ là một nhà dân rất bình thường không có gì đặc sắc, bên trong thiết kế theo nhị tiến trạch viện, ngoại viện chính đường một gian, thiên đường một gian, nội viện có một chỗ sân trống trải, bày giá binh khí, trên mặt đất trải cát đá nhỏ vụn, hẳn là nơi Công Phi Dương thường ngày luyện công, có ba gian sương phòng khác, sương phòng là phòng ngủ, một gian khác là phòng khách, một gian khác bị cải tạo thành kho binh khí. Chất đống các loại hoành đao dài ngắn, hoành đao dài bốn thước là nhiều nhất.

Cận Nhược dẫn người đi lục kho vũ khí, Hoa Nhất Đường hiển nhiên có hứng thú với phòng ngủ của Công Phi Dương hơn, Lâm Tùy An đi bộ trên luyện võ trường, thuận tay cầm lấy đao thương trên giá binh khí đùa giỡn vài cái thì đột nhiên, thì thấy trên vách ngăn giá binh khí chợt có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

Mắt Lâm Tùy An sáng lên, trên vách ngăn đặt một khối đá đen hình chữ nhật, bốn góc bốn cạnh đã bị mài đến bóng loáng, nắm ở trong tay mát mẻ như ngọc.

"Tìm được rồi!" Lâm Tùy An kêu lên.

Hoa Nhất Đường và Cận Nhược vọt ra, nhìn kỹ thì hít sâu một hơi.

Hoa Nhất Đường dùng khăn cẩn thận lau sạch đá mài đao, đặt với Ám Ngự Sử Lệnh của Lâm Tùy An một chỗ, để phản chiếu dưới ánh mặt trời, mặt ngoài hai khối hắc thạch rực rỡ lung linh như nước, giống như cả ngân hà ở bên trong, chất liệu không khác gì nhau.

Lâm Tùy An: "Là thật."

Hoa Nhất Đường: "Ám Ngự Sử thực sự sẽ không coi lệnh bài này là đá mài đao, người biết Ám Ngự Sử Lệnh tất nhiên cũng không có lá gan này, cho nên Công Phi Dương chắc chắn là không biết lai lịch của lệnh bài này."

Cận Nhược: "Vậy Công Phi Dương lấy được Ám Ngự Sử Lệnh từ đâu?"

Lâm Tùy An: "Quan trọng hơn là, chủ nhân thật sự của khối Ám Ngự Sử Lệnh này là ai?"

Ba người liếc nhau.

Hoa Nhất Đường tặc lưỡi: "Ta có dự cảm xấu."

*

Hàng năm sau đại triều hội, chính là kỳ nghỉ dài hạn năm mới mà quan viên hoàng thành Đông Đô chờ mong đã lâu, tuy nói nghỉ đông có mười ngày, nhưng các quan viên lục bộ cửu tự ngũ giám đều trở về hoàng thành sớm một ngày, thanh tẩy quét dọn, chào đón năm mới, xâu chuỗi cửa, tặng chút quà tặng đặc sản, tạo mối quan hệ tốt với đồng liêu các bộ tư, để công tác năm sau thuận lợi hơn một chút.

Cũng chỉ có một ngày này, các quan viên có thể trắng trợn tặng quà tết cho nhau mà không bị Giám tham Ngự Sử đài truy xét.

Quà chúc tết rất chú ý, hoặc là "Nhã lễ", ví dụ như tranh chữ tự tay viết, đồ chương khắc dấu, quyển thi tập vân vân, hoặc là "Phẩm lễ", ví dụ như đồ ăn sáng nhà mình làm, điểm tâm, bánh ngọt, đặc sản quê hương vân vân, đều là những thứ không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nhất định phải dùng một cái tên hay, giành được ấn tượng tốt.

Nếu là tặng tiền bạc đồ cổ thì cho dù là người Ngự Sử đài không tra, thì chắc chắn cũng bị các đồng liêu trào phúng dung tục.

Đại Lý Tự Ti Trực Lăng Chi Nhan là người keo kiệt bảo thủ, nổi tiếng là "một sợi gân"(*) của Hoàng thành, chưa bao giờ có liên quan gì đến tập tục chúc tết này, nhưng năm nay, lần đầu tiên nhận được một phần "đặc sản địa phương", đó là mười bình trà bách hoa nhỏ.

(*) ý chỉ mấy người chính trực thẳng thắn không chịu lượn lẹo ấy ạ

Thứ đưa đến cùng trà, còn có một phong thư và một hộp gỗ nhỏ.

Thư là Hoa Nhất Đường viết, lá trà là Lâm Tùy An chọn, vật đẹp giá rẻ, số lượng lớn đủ uống.

Lăng Chi Nhan trực giác việc này không đơn giản, đầu tiên mở thư của Hoa Nhất Đường ra, xem hết mười hàng thì sắc mặt khẽ biến, lại mở hộp gỗ nhỏ ra lấy hắc thạch trong đó ra kiểm tra một lần, cau mày trầm mặc không nói.

Minh Thứ và Minh Phong thấy Lăng Chi Nhan như vậy thì đã biết là lại gặp phải đại án khó nhằn, rất ăn ý rời khỏi phòng đóng cửa lại.

Lăng Chi Nhan đọc thư của Hoa Nhất Đường lại một lần.

Trong thư đơn giản thuật lại chân tướng vụ án Lưu Trường Sử bị ám sát, quả thực không phải là vụ án lớn phức tạp gì, nhưng lại có mối liên hệ quá phức tạp kỳ quặc.

Một là tiệm châu chấu, hai là thân phận của tham quân tư công thành An Đô Trịnh Vĩnh Ngôn, ba là mối quan hệ giữa Phù Sinh môn và Ám Ngự Sử.

Ba đầu mối, mặt ngoài nhìn như không có liên quan, nhưng xét tỉ mỉ thì có muôn ngàn mối liên hệ.

Hoa Nhất Đường bảo hắn điều tra hai hạng mục sau, nhất là lai lịch của Ám Ngự Sử Lệnh.

Thân phận của Ám Ngự Sử, chỉ có thánh thượng và người đứng đầu Ngự Sử Đài - Ngự Sứ đại phu mới biết được.

Lăng Chi Nhan vốn định vào cung diện thánh, nhưng nghĩ lại, khối Ám Ngự Sử lệnh này có thể có niên đại lâu đời, ghi chép của Ngự Sử đài hẳn là càng thêm hoàn chỉnh, hơn nữa hôm nay còn là thời gian nghỉ đông, thánh thượng đi suối nước nóng vùng ngoại ô nghỉ phép, ngày mai sau giờ ngọ mới về.

Nghĩ tới đây, Lăng Chi Nhan mới gọi Minh Thứ, Minh Phong chuẩn bị năm rương sách, phân mười bình trà Bách Hoa ra cửa đi thẳng đến Ngự Sử đài.

Đại Lý Tự nằm ở vị trí tây bắc Hoàng thành, gần cửa Tuyên Nhân Ngự Sử Đài thì ở chính nam Hoàng thành, gần Đoan Môn, từ Đại Lý Tự đến Ngự Sử Đài, cần qua cửa Tân Diệu, phường Tả Xuân, gần như xuyên qua toàn bộ hoàng thành, ven đường gặp không ít đồng liêu của sáu bộ Cửu Tự Ngũ Giám.

Mọi người nhìn thấy Lăng Tư trực Đại Lý Tự lừng lẫy nổi danh thì vội vàng đi thẳng, phía sau đi theo hai người tùy tùng, xách theo rương sách vào Ngự Sử Đài, đều là kinh rớt cằm.

Phải biết rằng Ngự Sử đại phu Phương Phi Quang và Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm oán hận chất chứa hồi lâu, hai lão già cộng lại gần hai cái giáp, năm trước còn bởi vì án tông tồn tại bất đồng mà đánh nhau trên triều đình, tóc Trần Yến Phàm lại bị giật mất vài sợi, mặt thánh thượng còn xanh mét.

Lăng gia Lục Lang là môn sinh đắc ý của Trần Yến Phàm, lại đến Ngự Sử đài đưa quà chúc tết, chẳng lẽ trời sắp mưa sao?

Tin tức trong hoàng thành truyền đi rất nhanh, lúc Lăng Chi Nhan bước vào ngưỡng cửa thư phòng của Ngự Sử Đài đại phu thì Ngự Sứ đại phu Phương Phi Quang đã nhận được tin tức, phản ứng đầu tiên là Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm phái người tới gây chuyện, chuông báo động trong lòng vang lên, vội sắp xếp lại những vụ án lớn nhỏ mắng chửi giằng co với Trần Yến Phàm gần đây lại một lần trương đầu, đánh xong bản thảo mắng chửi rồi thì sẵn sàng đón địch.

Nhưng sau khi Lăng Chi Nhan vào cửa thi lễ, câu đầu tiên lại là: "Thuộc hạ bái kiến Phương công!"

Phương Phi Quang giật mình một chút, vỗ ót một cái lúc này mới nhớ ra, vị Lăng Tư Trực này còn là một Ám Ngự Sử, tính ra cũng là cấp dưới của hắn, thở phào nhẹ nhõm kéo Lăng Chi Nhan ngồi xuống, pha trà, kêu người bảo vệ cửa phòng.

Ám Ngự Sử làm việc bí ẩn, nếu không phải chuyện gì lớn thì Lăng Chi Nhan tuyệt đối sẽ không tùy tiện đến đây.

Phương Phi Quang: "Lục Lang tới đây là vì gặp phải vụ án gì khó xử sao?"

Lăng Chi Nhan đưa hộp gỗ nhỏ trong rương sách cho Phương Phi Quang, Phương Phi Quang mở ra nhìn, quá sợ hãi: "Đây, đây là... Ám Ngự Sử Lệnh, sao lại biến thành như vậy?"

Lệnh bài này là Lâm Tùy An tìm được trong một môn phái giang hồ tên là Phù Sinh Môn, môn chủ Công Phi Dương không nhận ra vật này, nên đem nó ra làm đá mài đao." Lăng Chi Nhan nói: "Lệnh bài này có quan hệ mật thiết với vụ án Lâm nương tử đang điều tra, không biết Phương công có thể điều tra được chủ nhân của lệnh bài là ai không?"

Lâm Tùy An là Ám Ngự Sử thánh thượng khâm điểm, lại rất có giao tình với Hoa gia Tứ Lang, hai người bắt tay phá mấy vụ án lớn, được thánh thượng coi trọng, Phương Phi Quang không dám chậm trễ, lật qua lật lại Ám Ngự Sử Lệnh trong tay vài lần: "Đây là Ám Ngự Sử Lệnh đời thứ tư, Lục Lang lại nhìn chỗ này." Phương Phi Quang chỉ chỉ bên cạnh Ám Ngự Sử Lệnh: "Ngươi sờ thử đi."

Lăng Chi Nhan dùng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, có loại cảm giác kỳ lạ: "Là ám điêu văn?"

"Đây là mật văn Ám Ngự Sử Lệnh đời thứ tư, đánh dấu họ tên của Ám Ngự Sử, cách thức mật văn hơi khác biệt so với mật văn đời thứ sáu được sử dụng hôm nay." Phương Phi Quang lại sờ sờ: "Chỉ là khối lệnh bài này đã bị mài nhiều quá nên không còn nhận ra nữa."

Lăng Chi Nhan: "Ám Ngự Sử Lệnh đời thứ tư được phát ra khi nào?"

"Khoảng ba mươi năm trước.

Lăng Chi Nhan nhíu mày, trầm mặc.

Ánh mặt trời vừa khéo rơi vào trên mặt mày tuấn lãng của Lăng Chi Nhan, đóa mai vàng ngoài cửa sổ nở rộ, cả vườn đều thơm ngát.

Phương Phi Quang hơi hoảng hốt, rất nhiều năm trước cũng có một thanh niên mặt mày tuấn lãng ngồi ở trong viện này, nói muốn đi điều tra một vụ án, sau đó thì một đi không trở lại.

"Trong số các Ám Ngự Sử đời thứ tư có ai không rõ tung tích không? Ngự Sử Đài có ghi chép không?" Lăng Chi Nhan hỏi.

Phương Phi Quang gật đầu, trải giấy trắng ra, bút lông chấm mực: "Tên của bọn họ khắc ở trong đầu mỗi một Ngự Sử đại phu, vĩnh viễn không quên."

Lăng Chi Nhan nhíu mày, nhìn ngòi bút chảy xuôi ra từng cái tên một, những cái tên này đều rất xa lạ, hắn chưa bao giờ nghe được ở đâu trên triều đình, tiêu chuẩn tuyển chọn Ám Ngự Sử quả nhiên là không câu nệ một khuôn mẫu nhân tài, đột nhiên, một cái tên quen thuộc nhảy ra:

[Lăng Tu Trúc]

"Thập Lục thúc cũng là Ám Ngự Sử sao?!" Lăng Chi Nhan kinh hãi.

Thần sắc Phương Phi Quang hoài niệm lại bi thương: "Lăng thị thập lục lang, là người có tiền đồ nhất trong Lăng thị, năm đó, hắn nói muốn đi An Đô thành điều tra một vụ án, từ đó về sau thì mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác."

Lăng Chi Nhan giật mình: "Người điều tra vụ án gì vậy?!"

"Vụ án mất tích của Thanh Châu vạn thị Vạn Tình Nguyệt."

Đồng tử của Lăng Chi Nhan co rụt lại, Lăng Tu Trúc, Vạn Tình Nguyện, hai người này đều ở trong quyển trục kia của gia chủ Khương Vĩnh Thọ của Thái Nguyên Khương thị...

"Thời gian mất tích của Vạn Tình Nguyện là ba mươi mốt năm trước, Lăng thị ghi lại thời gian tử vong của Lăng Tu Trúc là ba mươi năm trước, nói cách khác, nguyên nhân cái chết thực sự của hai người hắn, đều là bởi vì..."

Lăng Chi Nhan nhắm chặt mắt, không đành lòng nhớ lại.

"Vụ án lần này có liên quan đến Khương thị Thái Nguyên?" Phương Phi Quang hỏi.

Lăng Chi Nhan mở mắt ra, đột nhiên nổi giận: "Vâng!"

Phương Phi Quang nặng nề thở dài, đốt cháy danh sách Ám Ngự Sử: "Ta không thể khẳng định Ám Ngự Sử lệnh này có thuộc về Lăng Tu Trúc hay không, nhưng... nếu nó đến tay ngươi, thì hẳn là ý trời."

Lăng Chi Nhan nghiêm mặt ôm quyền: "Lăng Chi Nhan thỉnh Phương công trao cho thuộc hạ đặc quyền điều tra án Ám Ngự Sử!"

Phương Phi Quang gật đầu: "Lục Lang và Lâm nương tử có thể thoải mái điều tra, đợi thánh thượng hồi cung, ta sẽ báo cáo giúp hai người các ngươi!"

"Cẩn tuân mệnh lệnh!"

Phương Phi Quang vui mừng vỗ bả vai Lăng Chi Nhan, đang muốn lại dặn dò hai câu thì chợt nghe ngoài cửa có người hầu hô lên: "Khương trung thừa xin hãy chờ một lát, Phương Công Chính đang tiếp khách."

Khương trung thừa, là Khương Văn Đức của Khương thị Thái Nguyên!

Lăng Chi Nhan và Phương Phi Quang vội liếc nhau.

Phương Phi Quang hạ giọng: "Trong hòm sách của ngươi có phải còn mang theo hai bình trà Bách Hoa không?"

Lăng Chi Nhan xấu hổ: "Là Lâm nương tử bảo ta mang đặc sản cho ngài..."

"Rất tốt." Phương Phi Quang cười, lấy trong rương sách ra một bình trà Bách Hoa ném vỡ trên mặt đất, cao giọng mắng to: "Lăng gia lão lục, ngươi trở về nói cho Trần Phiền Phiền kia, mấy vụ kia hắn không xong với ta đâu?"

Lăng Chi Nhan nghẹn họng nhìn trân trối, cả người đều choáng váng.

Phương Phi Quang đập mạnh cái bàn, vội nháy mắt với Lăng Chi Nhan: "Mau cút cho ta!"

Lăng Chi Nhan lúc này mới hiểu ý, sợ hãi ôm quyền, cúi đầu tông cửa bỏ chạy.

Ngoài cửa Khương Văn Đức nhìn Lăng Chi Nhan đỏ mặt chạy nhanh như chớp, lại nhìn Phương Phi Quang trong phòng nhảy chân đuổi theo mắng chửi, mắt chợt lóe lên vào nhà thi lễ: "Phương công tiêu bớt giận, bớt giận, gần sang năm mới rồi, không nên tức giận với tên hói ở Đại Lý Tự, không đáng không đáng..."

*

Lăng Chi Nhan đi ra khỏi cửa lớn Ngự Sử đài, thở dài một hơi.

Vừa rồi Phương Phi Quang trở mặt diễn xuất như lật sách quả thực làm hắn kinh sợ, quả nhiên, có thể làm đến vị trí Ngự Sử đại phu tuyệt đối không phải phàm nhân.

Minh Thứ rất lo lắng, hỏi có phải là người ở Ngự Sử đài chọc giận hay không, Lăng Chi Nhan lắc đầu, chỉnh lại quần áo, mũ quan, tiếp tục trạm kế tiếp, Lại bộ.

Lại bộ thượng thư Tư Mã Khí năm nay năm mươi tám tuổi, là người có nhân duyên tốt nhất trong lục bộ nhất đài cửu tự ngũ giám, hơn nữa Lại bộ chưởng quản bổ nhiệm miễn nhiệm văn quan thiên hạ, khảo hạch, huân phong, điều động các loại sự vụ, chức trách trọng đại, hàng năm vào ngày này người đến nhà đưa lễ chúc tết nối nhau không dứt, xếp hàng có thể dài hai dặm.

Tư Mã Khí đã sớm thành thói quen, tiếp đãi đồng liêu từng bước, thu tiểu lễ chúc tết, lại nói vài câu khách khí, tất cả quy trình đều tiến hành trong chính đường Lại bộ, công khai công chính, thuận tiện cho mọi người giám sát. Nghe có Đại Lý Tự Tư Trực Lăng Chi Nhan tới, Tư Mã Khí cũng hơi hoảng, phá lệ bỏ qua quy trình, mời Lăng Chi Nhan vào nội đường, lại nhìn Lăng Chi Nhan lấy hai bình trà Bách hoa từ trong rương sách thì sắc mặt thay đổi.

"Lục lang à, tuy rằng lão phu và Lăng gia chủ là nhiều năm lão hữu, nhưng ngươi cũng thấy đó, Lại bộ là một nha môn trong sạch như nước, không có chút dầu mỡ gì!" Tư Mã Khí nắm lấy tay áo lau khóe mắt: "Lão phu tuổi cũng đã lớn, thân thể này như nến tàn trước gió, không biết ngày nào hai chân đạp một cái thì qua đời, tiền bạc có chút trong tay đều là tiền đóng quan tài, không thể động vào được!"

Lăng Chi Nhan giật mình: "Gia chủ lại vay tiền ngài sao?"

Tư Mã Khí che mặt mà khóc: "Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ hãi!"

"Khụ!" Lăng Chi Nhan rất xấu hổ: "Tiểu chất lần này tới là có công vụ..."

Tư Mã Khí thu nước mắt lại, thay đổi khuôn mặt: "Công vụ Đại Lý tự ư? Sao lại điều tra đến Lại bộ?"

Lăng Chi Nhan ôm quyền, lấy Ám Ngự Sử Lệnh ra đẩy qua, thần sắc Tư Mã Khí chấn động đứng dậy thi lễ, Lăng Chi Nhan vội đỡ lấy Tư Mã Khí, hạ thấp giọng: "Tiểu chất cần điều tra giáp lịch của tham quân tư công của phủ An Đô Trịnh Vĩnh Ngôn."

"Giáp lịch" tức là hồ sơ nhân sự của quan viên Đường quốc, gọi chung là "hồ sơ" và "sơ yếu lý lịch", mỗi một vị quan viên bắt đầu từ khi bước vào quan trường, thì nơi sinh, tình hình chung của gia đình, tình huống thụ quan, quan danh, phẩm cấp, kinh nghiệm nhậm chức chi tiết, công lao chính trị, khảo tuyển và tất cả tin tức khác đều có chuyên gia ghi chép, từ châu huyện trình lên ba tỉnh sáu bộ tầng lớp phê duyệt, hình thành lưu trữ, cuối cùng chuyển vào "Giáp khố" Lại bộ.

Việc tuyển chọn và thi cử quan viên mỗi năm một lần, bởi vậy mỗi năm "Giáp khố" đều cập nhật một lần, là cơ cấu quản lý cao nhất của Giáp khố, Giáp lịch của Lại bộ là chi tiết hoàn chỉnh nhất.

Căn cứ vào manh mối Hoa Nhất Đường cung cấp, Lăng Chi Nhan muốn điều tra chính là lý lịch của năm thứ tám Huyền Xương của Trịnh Vĩnh Ngôn, và thân phận bối cảnh của Trịnh Vĩnh Ngôn.

Giáp khố nằm trong kho công văn của Lại bộ, tư liệu số liệu vô cùng khổng lồ, việc liên quan đến Ám Ngự Sử, Tư Mã Khí không dám qua tay người khác, tự mình tìm kiếm mục lục Giáp khố, tra xét Giáp lịch, tốn trọn một canh giờ mới tìm được.

Lăng Chi Nhan vội mở ra, long lân thư nhẹ nhàng lật qua lật lại:

[Trịnh Vĩnh Ngôn, nguyên quán huyện Lục An, Thái Nguyên, con thứ của Trịnh Thất Trọng (xếp thứ hai). Cha Trịnh Thất Trọng (đã qua đời), mẫu thân cả Trịnh Hoàng Thị (đã qua đời), mẫu thân ruột Vương Thị (đã qua đời), ca ca Trịnh Vĩnh Thọ (đã qua đời), không có huynh đệ tỷ muội nào khác.]

[Từ nhỏ học ở Thanh Châu, kiêm làm công nhân xây dựng mà sống, chăm chỉ hiếu học, tài nghệ siêu quần, năm Vĩnh Xương thứ chín, được phủ Thanh Châu đề cử nhập chế cử, bác học thông nghệ, khoa nhị giáp tiến sĩ thứ ba mươi sáu, nhập Công bộ Ngu bộ, đảm nhiệm chủ sự, tòng cửu phẩm hạ. Sau hai năm nhậm chức, điều nhiệm tới phủ An Đô, đảm nhiệm thư lại Tư Công sở, tòng cửu phẩm.]

Công văn lịch Giáp có dán chân dung của Trịnh Vĩnh Ngôn, Lăng Chi Nhan lấy hình vẽ Hoa Nhất Đường đưa tới cẩn thận so sánh, tuy rằng tuổi tác có chênh lệch nhưng quả thực là cùng một người một khuôn mặt.

Còn kèm theo bài thi của Trịnh Vĩnh Ngôn khi tham gia khoa thi, hoàn toàn khác với bài thi khoa cử bình thường, là một bản thiết kế xây dựng nhà kho. Lăng Chi Nhan không hề nghiên cứu bản vẽ, chỉ cảm thấy bản vẽ này được vẽ rất tinh tế, chữ viết đánh dấu rất có đặc điểm, phàm là nét bút bị gò bó thì đều có móc cong nhỏ hơi hướng lên trên.

Tư Mã Khí: "Năm đó chế độ đặc biệt mở khoa thông nghệ bác học, chủ yếu là tuyển một nhóm nhân tài kỹ thuật cho Bộ Công, Trịnh Vĩnh Ngôn chính là một trong số đó. Lục Lang nếu muốn biết nhiều hơn thì chi bằng đến Bộ Công hỏi một chút."

Lăng Chi Nhan cuộn quyển trục lên: "Đa tạ thế bá!"

*

Tiểu kịch trường:

Lâm Tùy An: "Trà cho Lăng Tư Trực không đắt chứ?"

Hoa Nhất Đường: "Yên tâm, hàng rẻ! Một bình trà hai mươi văn."

Mộc Hạ: "Chỉ là bình đựng trà hơi đặc biệt."

Lâm Tùy An: "Đặc biệt ở đâu?"

Hoa Nhất Đường: "Yên tâm, cũng là hàng rẻ, một cái bình nhiều nhất là một trăm năm mười quán."

Lâm Tùy An: "..."

Hiểu biết của chúng ta về hàng rẻ không giống nhau lắm thì phải!

6.12.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui