Ngươi Có Tiền Ta Có Đao


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 31: Học cách dùng thôi, cũng dễ mà
  "Hoa Tứ Lang!" Lăng Chi Nhan vội vàng quát Hoa Nhất Đường, nhưng Hoa Nhất Đường nào chịu nhìn hắn, còn tiến về phía trước hai bước.
  "Đúng vậy!" Vương Hào tức giận nói: "Là mấy ngươi khi nam bá nữ các ngươi, ngang ngược càn rỡ, đám ăn chơi trác táng, là giòi bọ của quốc gia!"
  Nụ cười của Hoa Nhất Đường càng tươi, lắc đầu nói: "Thật không ngờ ngươi lại đánh giá ta cao như vậy, thật đúng là vinh hạnh!"
  Vương Hào nhổ một ngụm nước bọt, may mà Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt kéo Hoa Nhất Đường lại, nếu không một ngụm kia nhất định sẽ dính hết lên mặt hắn.
  Ai ngờ Hoa Nhất Đường đột nhiên biến sắc, hung hăng tát vào mặt Vương Hào: "Cứt chó!"
  Mọi người cả kinh, Vương Hào kịch liệt giãy dụa, xích trói trên người hắn rúng động không ngừng, Hoa Nhất Đường dùng quạt vỗ vào mặt Vương Hào, lạnh lẽo cười nói: "Ta là giòi bọ thì sao? Ngươi hôm nay không phải chỉ có thể quỳ dưới chân giòi bọ như ta để cầu xin tha thứ, còn về cái tên chạy trốn kia, hắn đã bị chúng ta đánh đến mức nhảy xuống sống trốn, chỉ sợ là đã chết đuối rồi, tính thời gian chắc thi thể cũng sắp nổi lên rồi nhỉ."
  Lúc này biểu cảm của Hoa Nhất Đường là ba phần châm chọc, ba phần khiêu khích, bốn phần sắt đá, đừng nói Vương Hào, ngay cả Lâm Tùy An nhìn đến nghiến răng nghiến lợi.
  Không thể không nói, gương mặt gợi đòn này của hắn cực kỳ thích hợp để dùng kế kích tướng.
  Vương Hào giận đến mức muốn sùi bọt mép: "Câm miệng! Vị anh hùng kia võ công cái thế, nghĩa khí tận trời, tung hoành giang hồ mấy năm đều bất hại, há lại để cho đám tạp chủng các ngươi khi nhục? Các ngươi chỉ là súc vật tế đao của hắn thôi, ha ha ha ha..."
  Vương Hào điên cuồng cười, Hoa Nhất Đường lui về phía sau nửa bước, thu lại vẻ mặt: "Lăng Tư Trực, nghe thấy hết rồi chứ?"
  Lăng Chi Nhan gật đầu: "Minh thứ, điều động hồ sơ các án mạng trọng đại của Dương Đô và và các vùng lân cận trong vòng mười năm nay với hải bắt văn thư(*)."
(*)hải bắt văn thư: văn kiện Hải Bắt là công văn mà quan phủ thời phong kiến Trung Quốc thông lệnh cho các nha môn bắt được tội phạm đào tẩu, giống như lệnh truy nã hiện nay, gọi tắt là "Hải Bắt".
  Đồng tử Vương Hào đột nhiên hơi rụt lại.
  Hoa Nhất Đường gõ vào chuôi quạt: "Nghe lời ngươi, tên mặt quỷ đen kia hẳn là người trong giang hồ, võ công không kém, phong cách làm việc khoa trương, nhất định có danh hào trong giới võ lâm.

Ta ở Dương Đô cũng coi như là có nhân mạch, chưa nói đến còn có tin tức linh thông của Tịnh Môn, nhưng chúng ta đều chưa từng nghe nói Dương Đô có nhân vật bậc này, như vậy thì chỉ có một khả năng, người này che giấu thân phận giang hồ của mình rồi sống ẩn náu ở trong Dương Đô."
  "Người giang hồ có thanh danh nổi bật, hắn gây ra vụ án lớn như vậy, vì sao không dám nói danh hào của mình ra, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ?" Hoa Nhất Đường chậm rãi thong thả nói: "Nguyên nhân cũng không khó đoán, thứ nhất, thanh danh giang hồ của hắn cũng không tốt như ngươi nói, nói không chừng còn là đạo tặc tiếng xấu vang xa, thứ hai, trên người tám chín phần mười là còn giết nhiều người hơn nữa.

Cộng chung những điều này lại với nhau, thân phận rõ ràng là..."
  Nói đến đây, Hoa Nhất Đường vừa dời đến trước người Lăng Chi Nhan, liếc hắn một cái.
  Lăng Chi Nhan thật sự không hiểu trong hồ lô hắn bán thuốc gì, chỉ có thể tạm thời phối hợp, nói: "Triều đình gửi xuống trọng phạm trong hải bắt văn thư."
  "Như vậy thì càng đơn giản rồi, chỉ cần căn cứ vào đặc điểm thân hình của người này rồi đối chiếu với bức họa trên văn kiện hải bắt rồi sàng lọc so sánh, thì chắc chắn có thể phân biệt ra dung mạo thực sự của người này, Tịnh môn và quan phủ hợp tác tìm kiếm, tra ra được thân phận ngụy trang và nơi ấn náu của hắn ở Dương Đô thì..." Hoa Nhất Đường phun ra bốn chữ: "Dễ! Như! Trở! Bàn! Tay!"
  Vương Hào lạnh lẽo cười: "Hoa Nhất Đường, ngươi bị ngu à? Hàng năm triều đình phát ra văn thư hải bắt không có một vạn cũng có tám ngàn, các ngươi có tra một năm cũng tra không ra đâu!"
  Lúc Vương Hào nói ra những lời này, Lâm Tùy An hiểu ngay, hắn đã bị Hoa Nhất Đường cho vào tròng.
  Nơi này không có máy tính, có trời mới biết một phần văn thư Hải Bộ tốn bao lâu để tìm, đạo lý này Hoa Nhất Đường đương nhiên hiểu, nhưng hắn lại cố ý nói như thế, tám phần là còn kế hoạch B nữa.
  Quả nhiên, một giây sau, Hoa Nhất Đường bộp một tiếng xòe quạt ra, đắc ý nói: "Ở Dương Đô ai ai chẳng biết, ta vừa xem đã nhớ, Vương trưởng lão chẳng sẽ không biết sao?"
  Vương Hào: "Chỉ bằng một mình ngươi?"
  Hoa Nhất Đường: "Chỉ bằng một mình ta, một canh giờ là đủ rồi."
  Lăng Chi nhan ngạc nhiên, Cận Nhược sợ ngây người.
  Mí mắt Lâm Tùy An run rẩy: Được lắm, hoa ra kế hoạch B của ngươi là khoác lác hả?
  "Ha ha ha ha ha." Vương Hào cười to: "Quả nhiên là công tử an chơi đệ nhất Dương Đô, đến khoác lác cũng không cần chuẩn bị kịch bản."
  Hoa Nhất Đường không nói gì, chỉ cười, ngũ quan anh tuấn rạng rỡ trong phòng ngục âm u, đó là sự tự tin xuất phát từ trong xương cốt mà không ai có thể so sánh được.
  Vương Hào dần dần cười không nổi.
  "Vương Hào, nếu lần này ngươi sớm thú nhận thì bản quan sẽ phán xét nhẹ tội cho ngươi." Lăng Chi Nhan tiếp tục nói: "Nếu đợi đến lúc hung đồ quy án, lời khai của ngươi có thể sẽ không còn đáng giá nữa."
  Vương Hào nhướng cổ: "Ta...!Ta đã từ lâu đã không coi trọng chuyện sinh tử là rồi, ta, ta nguyện lấy cái chết mình, đổi lấy sự nghiệp anh hùng vĩ đại!"
  Sắc mặt Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan trầm xuống.
  Tên này rõ ràng là một kẻ điên coi thường tất cả.
  Ai ngờ vào lúc này, Lâm Tùy An đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười vang lên làm lãnh lẽo cả phòng ngục, phối hợp với ánh mắt lúc sáng lúc tối của cô, càng thêm đáng sợ kỳ quái.
  Tất cả mọi người đều cả kinh, thầm nghĩ tiểu nương tử này chẳng lẽ là muốn nổi bão sao?
  "Thật là ngu xuẩn đến nực cười." Lâm Tùy An nói: "Vương Hào, chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện, ngươi mới là người tế đao sao."
  Vương Hào: "Cái gì?!"
  "Nếu vị anh hùng kia đúng như lời ngươi nói là võ công cái thế, vì sao không địch lại mấy nha sai và một tên ẻo lả Ti Trực Đại Lý Tự, mà chỉ hốt hoảng chạy trốn, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
  Vương Hào: "Đương nhiên, đương nhiên là bởi vì mấy tên cẩu quan các ngươi ý nhiều hiếp ít..."
  "Còn ta thì sao?" Lâm Tùy An chỉ vào chính mình: "Ta là một tiểu nương tử yếu đuối, vậy mà đánh với tên cao thủ võ lâm kia lại có thể an toàn rút lui, ngươi vẫn cảm thấy hợp lý sao?"
  Vương Hào thần sắc khẽ biến, trong lòng không khỏi cũng lẩm bẩm.
  Căn cứ vào kinh nghiệm giao thủ giữa hắn và Lâm Tùy An, tiểu nương tử này tuy rằng có vài phần công phu, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với vị kia, nghĩ như vậy...!Quả là không đúng lắm.
  Đáng tiếc Vương Hào lại không biết, lúc Lâm Tùy An và hắn đối chiến, thì đã rơi vào giai đoạn suy yếu, võ công sức lực đều chỉ xuất ra một phần mà thôi.
  Mà mọi người nghe Lâm Tùy An tự hạ thấp mình mà da mặt đều co giật.
  Nàng ta lại cảm thấy mình yếu đuối?
  Lâm Tùy An: "Ta chỉ nói hai sự thật.

Thứ nhất, lúc đối chiến, hắn rõ ràng ở gần ngươi trong gang tấc, vả lại còn có dư sức lực, thế nhưng lại không hề giúp ngươi.

Thứ hai, Cận Nhược và Trương trưởng lão đã tra được chứng cứ ngươi là nội gián."
  Sắc mặt Vương Hào trắng bệch.
  "Kế tiếp, là suy đoán của ta." Lâm Tùy An cố ý nói chậm lại: "Thân phận của ngươi đã bị bại lộ, đối với hắn mà nói, ngươi đã là kẻ bị bỏ rơi, vì thế lúc hắn đánh nhau mới thả nước, lúc chạy trốn thì không thèm đếm xỉa đến ngươi, mặt cho ngươi rơi vào tay quan phủ, lúc đó hắn mới có thể nhân cơ hội đó mà an toàn rút lui, tìm một nơi nào đó cởi mặt nạ, vừa lắc người đã trở thành lương dân bình thường, quan phủ không tìm được hắn thì chỉ có thể coi ngươi là hung thủ thực sự để báo cáo lên trên, đến lúc đó vụ án kết thúc, hắn có thể an toàn.

Vài năm sau đợi vụ án này mờ nhạt thì hắn trở lại giang hồ, thì có thể tuyên dương công lao vĩ đại của mình, mà ngươi khi đó, đã trở thành bước đệm để hắn tái khởi."
  "Ăn nói hàm hồ! Toàn là do ngươi bịa đặt!"
  "Đây đều là suy luận mà ta dựa trên sự thật để nói." Lâm Tùy An nói: "Có câu nói, vẽ người vẽ da không vẽ được xương, biết người biết mặt không biết lòng.

Ngươi móc tim móc phổi cho người nọ, nhưng hắn đối với ngươi thì sao? Không cần ta nói, trong lòng ngươi cũng đã rõ rồi nhỉ."
  Nói xong câu này, Lâm Tùy An không nói nữa, mà cố ý để lại không gian cho Vương Hào suy nghĩ.
  Cô cực kỳ có lòng tin, đây là toàn bộ chiêu thức "Từ không sinh có, khiêu khích ly gián, một kích đánh trúng tâm" mà cô học từ Lăng Chi nhan, phòng tuyến tâm lý của Vương Hào đã bị lời nói của Hoa Nhất Đường làm lung lay sắp đổ, cô lại bổ thêm một đao này, nhất định có thể đánh tan tín nhiệm của hắn đối với tên mặt quỷ đen kia.
  Mặt Vương Hào càng lúc càng trắng, toàn thân không ngừng run rẩy, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trán trượt xuống, ước chừng trải qua nửa chén trà đấu tranh tâm lý thì cơ bắp toàn thân hắn nới rũ xuống buông lỏng, mở miệng nói: "Hắn nói hắn tên là Đông Thịnh, chúng ta mỗi lần đều gặp mặt đều ở quán trà Tứ Thời ở phường Quyển Ngọc."
  Cuối cùng cũng cạy được miệng hắn ra, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
  Lăng Chi Nhan nắm chặt thời cơ hỏi dồn: "Tên thật hay danh hiệu?"
  "Tên đó là tên trong giất thông hành.

Nhưng không biết thật hay giả."
  Hoa Nhất Đường: "Ồ? Hóa ra ngươi từng điều tra hắn."
Da mặt Vương Hào run rẩy: "Hắn nói trước kia làm không ít nghĩa cử giúp đỡ người yếu đuối, bị triều đình truy nã, sau đó làm thân phận mới, ẩn núp ở Dương Đô để mưu tính đại sự."
  Lăng Chi Nhan: "Là đại sự gì?"
  "Hắn nói Dương Đô khổ là vì mấy tên công tử ăn chơi trác táng, hắn muốn thay trời hành đạo."
  Hoa Nhất Đường phì cười.
  Lâm Tùy An tâm điên cuồng trợn trắng mắt: Dù là có hai hạt đậu phộng, nhưng cũng không đến mức say thành như thế chứ.
  "Nghiêm Hạc, Bạch Thuận và Tưởng Hoành Văn đều là hắn giết?"
  "Vụ án Nghiêm Hạc ta không biết.

Ba ngày trước hắn liên lạc với ta, nói muốn đi Lưu Nguyệt lâu làm việc, kêu ta lợi dụng quan hệ Tịnh Môn giúp hắn truyền tin tức cho quan phủ."
  "Kẻ cất giấu thi thể Lưu Nguyệt lâu là Đông Triều?"
  Vương Hào gật đầu.
  "Tưởng Hoành Văn thì sao?"
  "Ta giúp hắn xử lý thi thể."
  "Đầu người đâu?"
  "Ta không nhìn thấy, có lẽ là hắn tự xử lý rồi."
  "Các ngươi làm sao tránh được Bất Lương và lính tuần thành?"
  "Ta chỉ là nghe theo lời hắn mà làm việc, còn lại đều không biết."
  "Tại sao tối nay lái xe qua chợ?"
  "Đông Thịnh nói, phải làm lớn hơn chuyện một chút."
  "Xác chết trên xe là ai?"
  "Không biết.

Lúc nhìn thấy thi thể trên xe ngựa, nó đã bị thiêu rụi."
  "Nói cách khác, ngươi chỉ là giúp hắn vứt xác, vẫn chưa tham dự giết người?"
  "Đúng."
  "Các ngươi dùng vật gì vận chuyển thi thể?"
  "Xe ngựa."
  "Có đặc điểm gì?"
  "Lúc ở Lưu Nguyệt lâu, là xe ngựa của Bạch gia, ở phường Lăng Tam và tối nay đều là xe ngựa bình thường."
  "Ngựa đâu?"
  "Mỗi lần đều không giống nhau, ước chừng là ngựa thuê."
  "Các ngươi hội họp ở nơi nào?"
  "Tưởng Hoành Văn là ở bên ngoài phường Lăng Tam, hắn nói cho ta biết thời gian địa điểm, tối nay là vào giờ giữa hợi, ở bên ngoài phường Kinh Vân..." Vương Hào hơi dừng, chợt giương mắt: "Nửa năm trước, có một lần hắn uống nhiều rượu, từng nói một câu, hắn ở phường Kinh Vân có một cửa hàng."
  "Cửa hàng gì?"
  "Ta không biết..."
  Hoa Nhất Đường lại phì cười.
  "Ta thật sự không biết." Ánh mắt Vương Hào tối sầm lại: "Hôm nay nghĩ lại, có thể đúng như lời vị tiểu nương tử này nói, ta thực ra cũng...không hiểu hắn."
  *
  Căn cứ theo lời khai của Vương Hào, Lăng Chi Nhan lệnh cho họa sĩ miêu tả đồ họa của Đông Triều, sau đó Minh Phong mang theo Bất Lương nhanh chóng đi đến phường Kinh Vân điều tra, phường Kinh Vân có hơn tám ngàn hộ gia đình, các cửa hàng ít nhất cũng phải hai ngàn, mặc dù có Cận Nhược và Tịnh Môn hỗ trợ, nhưng để điều tra ra cũng rất tốn thời gian.
  Manh mối vẫn còn quá ít, buộc phải thắt chặt hơn.

Từ lao phòng phủ nha đi ra, mọi người lại không ngừng vó ngựa đến Liễm Thi phòng, hai ngỗ tác khám nghiệm tử thi đã lâu, nhìn thấy Lăng Chi Nhan đến thì sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, đồng loạt quỳ xuống đất, miệng kêu lên thuộc hạ bất tài.
  "Hồi bẩm Lăng Tư Trực, thi thể này bị hư hại quá mức nghiêm trọng, thuộc hạ, thuộc hạ còn chưa kiểm tra xong..."
  Sắc mặt Lăng Chi Nhan không tốt lắm: "Nguyên nhân cái chết?"
  Ngỗ tác: "Không biết."
  "Tuổi tác?"
  "Không rõ."
  "Giới tính?"
  "Hẳn là nam."
  "......"
  Lâm Tùy An đi vòng quanh bàn thi thể một vòng, thi thể đen như than cốc, dáng người cũng vì bị thiêu đốt mà thay đổi, không biết phủ tạng bên trong...!ai, cho dù lục phủ ngũ tạng còn tồn tại, với kỹ thuật khám nghiệm tử thi thời đại này thì cũng chẳng có manh mối nào giá trị đâu.
  Ánh mắt Lâm Tùy An quay qua cái đầu bị cháy đen như mực, trong hốc mắt không có nhãn cầu, chỉ có hai lỗ dden sâu thẳm.
  Lần này, cô không thấy gì cả.
  Xem ra dù là ngón tay vàng thì dù có nhãn cầu hay không hay thì cũng chỉ được xem một một lần, vả lại còn cẩn phải có đầu.
  Lâm Tùy An nhíu mày, cố hồi tưởng lại cảnh tượng mà ngón tay vàng có cô nhìn thấy lúc trước, lúc này hình ảnh lại trở về độ rõ ràng vốn có, mà điên đầu nhất là nó lại đụng phải sở đoản của cô, văn cổ.
  Trong hồi ức của người này hẳn là một quyển trục thư, trên đó viết "Thập Khốc" rốt cuộc là cái quỷ gì! Xem không hiểu!
  "Lâm Tùy An!" Tiếng Hoa Nhất Đường đột nhiên vang lên bên tai, dọa cho cô giật mình, chỉ thấy Hoa Nhất Đường nhíu mày nói: "Sắc mặt của ngươi không tốt lắm."
  Trải qua một ngày sứt đầu mẻ trán, nếu nói không mệt thì nhất định là gạt người, nhất là sau khi thân thể chiến đấu bị mất khống, cảm giác mệt mỏi kỳ lạ lại tăng theo thời gian, bây giờ Lâm Tùy An đã đến giới hạn, toàn bộ sức lực đều là do cô cứng rắn chống đỡ.
  Nhưng lúc này tình hình vụ án đăng trong thế giằng co, tất cả mọi người đều quay giống như con trục, Lăng Chi Nhan cũng không biết đã bao lâu rồi chưa ngủ, hai con mắt đỏ như thỏ, ngay cả Hoa Nhất Đường thường ngày không đứng đắn gì cũng chẳng oán hận nửa câu, cho nên cô càng không thể trốn đi nghỉ được.
  Lâm Tùy An hít sâu một hơi: "Không sao."
  Ánh mắt Hoa Nhất Đường khẽ động, đột nhiên hắn ôi chao một tiếng: "Ta tức ngực hụt hơi đau đầu, ngứa mắt, mắt khô bụng trướng." Vòng eo vặn vẹo, đầu quạt chống thái dương, bày ra tạo hình yếu ớt: "Lăng Lục Lang, ta là một công tử ăn chơi trác táng, không thể chịu nổi giày vò ngày đêm với các ngươi thế này được, mau mau chuẩn bị phòng khách, ta muốn nghỉ ngơi!"
  Lăng Chi sắc mặt khiếp sợ, giống như cái meme bị nứt đôi vậy, Lâm Tùy An lập tức hiểu được dụng ý của Hoa Nhất Đường, cô có hơi dở khóc dở cười.
  Người đàn ông này...!Thật đúng là...!Da mặt dày...
  *
  Gian phòng khách Lăng Chi Nhan sắp xếp cho họ nằm ở phía sau phủ nha, vốn là nơi ở tạm thời Chu thái thú chuẩn bị cho hắn, không khí tao nhã, tổng cộng có một gian sương phòng chính, năm gian sảnh phủ, Minh Thứ và Minh Phong cũng ở đây, tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau.
  Lúc này đám Minh Thứ đều ra ngoài phá án, trong viện không có người, cực kỳ yên tĩnh, Lâm Tùy An nằm trên giường, rõ ràng thân thể mệt muốn chết thế đại não lại cực kỳ hưng phấn, những mảnh vỡ ký ức ngón tay vàng giống như thước phim lắc qua lắc lại trước mắt, càng muốn ngủ, càng không ngủ được.
  Ước chừng chịu đựng nửa canh giờ, Lâm Tùy An mới từ bỏ, quyết định rời giường ra bên ngoài hít thở không khí.
  Mở cửa ra, ánh trăng như thủy ngân chiếu xuống mặt đất, Hoa Nhất Đường ngồi trên bậc thang, vạt áo trắng như cánh hoa nở rộ, càng làm tôn dáng người thon dài của hắn.

Hắn ngửa đầu, giống như đang ngắm trăng, lại giống như đang lắng nghe tiếng gió, bóng mi dưới mắt như lăn xuống, im lặng nhưng lại tựa như có âm thanh.
  Anh ta không đi ngủ, ở ngoài cửa phòng cô làm gì, chẳng lẽ muốn trông cửa cho cô sao?
  Lâm Tùy An cảm thấy suy nghĩ này của mình rất buồn cười, bất giác bật cười.
  Hoa Nhất Đường quay đầu, da mặt nhăn thành trái mướp đắng: "Sao ngươi lại đứng dậy?"
  Lâm Tùy An vén áo choàng ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ngươi cũng đâu có ngủ."
  Hoa Nhất Đường hừ hừ: "Giường ở đây cứng quá, ta không ngủ được."
  Biểu cảm khinh thường hàng thật giá thật, nhưng giá trị nhan sắc bày ở đó, phối hợp với filter ánh trăng khiến hắn càng anh tuấn hơn.

Lâm Tùy An chống má vui vẻ thưởng thức.
  Biểu cảm Hoa Nhất Đường không được tự nhiên lắm: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
  "Ta đang tưởng tượng hình ảnh huy hoàng của người nào đó khi đại náo công đường lúc sáu tuổi."
  "Ngươi, ngươi sao ngươi biết?" Hoa Nhất Đường dừng một chút: "Nhất định là cái miệng vỡ của Mục Trung rồi!" Lại dừng một chút, cố gắng trấn định phe phẩy chiếc quạt nhỏ lên: "Ta lúc ấy tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là uy chấn tám phương, chính khí ngất trời."
  Không phải ngươi bị đại ca đánh cho mông nở hoa sao? Lâm Tùy An thầm nghĩ.

Nhưng nghĩ đến mặt mũi của vị công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, cho nên cô quyết định không vạch trần hắn.
  "Còn ngươi thì sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.
  "Hử?"
  "Ngươi đã làm gì khi sáu tuổi? Ngươi thích gì? Lúc đó như thế nào?"
  Lâm Tùy An hơi hoảng hốt.
  Đó là một thế giới khác, là một chuyện rất xa, rất xa xôi.
  Nói ra sợ dọa anh ta mất.
  "Là cuộc sống mà ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng được." Lâm Tùy An cười nói.
  Trái tim Hoa Nhất Đường thình thịch một tiếng, hơi loạn nhịp.
  Có lẽ chính bản thân cô cũng không biết, khi nói câu đó, nụ cười của cô tuy sạch sẽ đơn thuần, nhưng lại yếu ớt bi thương vô cùng.
  22.7.2022
Tiểu kịch trường:
  Hoa Nhất Đường: Nàng ấy khổ sở như vậy, chắc cuộc sống trước kia rất khổ sở rồi.
  Lâm Tùy An: Haizz, không có TV máy tính điện thoại di động nhà vệ sinh xả nước, không buồn mới lạ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui