Ngươi Có Tiền Ta Có Đao


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 40: Thư hương tàng thối lệnh sắc hôn
‎ Tư thục Phùng Thị nằm ở phường Dương Quan, phía đông giáp với sông Quan, và chỉ cách phủ nha một bức tường, có cùng vĩ độ với phường Lưu Hoa của Hoa trạch, nhưng diện tích thậm chí còn lớp gấp đôi phường Lưu Hoa, chừng đó thôi đã đủ thấy địa vị của nó lớn ở Dương Đô quan trọng cỡ nào.
‎ Nhưng lúc này tư thục Phùng Thị, hơn trăm phu tử và hơn một ngàn học tử đều chạy trốn không còn ai, trước cửa không một bóng người, chỉ có hai gã bất lương đang giữ cửa, nhìn thấy Hoa Nhất Đường cũng không dám ngăn cản, mọi người đi thẳng một mạch vào tư thục mà không gặp trở ngại gì, nhưng thấy trong đình viện rộng lớn như vậy giờ chỉ còn lại gió lạnh tiêu điều.‎
‎ "Vừa vào nơi này đã ớn lạnh rồi."Cận Nhược xoa xoa cánh tay nói.‎
‎ "Ngày thường mọi người huyên náo thì không cảm thấy gì, lúc này hoang vắng như vậy thật đúng là không thoải mái."Mộc Hạ nói, hơn mười người hầu của Hoa thị phía sau hắn cũng sắc mặt trắng bệch.‎
(Sợ mà cả nhà luôn, há há)
‎ Lâm Tùy An quan sát xung quanh, phong cách kiến trúc tổng thể của tư thục giống như một mê cung tối tăm, nhưng diện tích lớn hơn nhiều, vừa có núi, vừa có vườn, thậm chí còn có hồ nhân tạo nhỏ, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, nếu muốn tìm ra thi thể chôn nhiều năm thì chẳng khác gì mò kim đáy biển.‎
‎ Hoa Nhất Đường lại giống như đã có sẵn kế hoạch trong đầu, dẫn mọi người xuyên qua tiền đường, trung đường, rồi xuyên qua hành lang, trực tiếp đến hậu viên, chỗ này có một tòa đình bốn tầng mọc lên, mái hiên cột đen, nhìn rất khí thế.

Hoa Nhất Đường dẫn mọi người đi lên lầu, leo lên tầng cao nhất, dựa vào lan can nhìn xung quanh: "Năm thứ năm Huyền Phụng, tư thục Phùng Thị tổ chức hội thơ, ta và đám người Bùi Thất Lang đi dạo đến đây, vốn muốn lên cao nhìn xuống từ xa, không ngờ đám Phùng Du Nghĩa vội vàng chạy tới, rõ ràng là muốn quyết một trận sống mái với chúng ta, lúc đó chỉ cảm thấy Phùng Du Nghĩa vô lý gây sự, hôm nay nghĩ lại thì nơi này chắc chắn có điều không ổn..."Hoa Nhất Đường lẩm bẩm nói: "Hắn rốt cuộc muốn giấu thứ gì ở đây?"‎
‎ Lâm Tùy An men theo ánh mắt của hắn nhìn qua, nhưng thấy trong vườn hoa nở đẹp đẽ, phong cảnh tuyệt vời, ao nước, ngọn giả sơn, cầu nhỏ, đá lát rậm rạp, quy hoạch vườn rất có quy hoạch, thế nhưng nhìn kỹ thì thấy giống như là trận pháp phong thủy đặc biệt gì đó, đáng tiếc với chút tri thức của Lâm Tùy An, thật sự hiểu đó là gì.‎
‎ Quạt nhỏ của Hoa Nhất Đường càng phe phẩy càng nhanh, tiếng lẩm bẩm cũng càng lúc càng nhanh: "Thái Âm tại dần, Chu Trước ở mão, Câu Trần tại tý, Huyền Vũ tại tuất, Bạch Hổ tại tậu, Thương Long tại thìn...!cố thần bốn năm ngày mà di chuyển, lấy ba ứng năm..."‎
‎ Lâm Tùy An kinh ngạc: anh ta đang gì vậy? Nghe có vẻ cao thâm ghê.
‎ Đột nhiên, Hoa Nhất Đường dừng quạt lại, liên tục lắc đầu: "Không đúng, không phải cái này."‎
‎ Lâm Tùy An: "..."‎
‎ Hoa Nhất Đường lại phe phẩy quạt lên: "Một ba bảy chín cư ở tứ chính, một là quân, ở phía bắc, tượng quân ở phía nam, ba và bảy tương ứng, đặt ở đông tây...!hai, bốn, sáu, tám ở trong bốn góc...!Thiên Bàn Cửu Cung cũng không đúng."‎
‎ Lâm Tùy An: Con hàng này rốt cuộc đang làm cái gì thế?!‎
‎ Cận Nhược: "Hắn có được không thế?!"‎
(Anh Nhược, sao mắng chồng em, anh có biết là không được mắng đàn ông không được không hả)
‎ Mộc Hạ ra ý bảo người hầu phía sau: "Về Hoa trạch tìm thêm vài người tới đây."‎
‎ Người hầu nhăn mặt: "Cần bao nhiêu người?"‎

‎ "Càng nhiều càng tốt."‎
‎ Người hầu nghe lệnh lui xuống.‎
‎ Mí mắt Lâm Tùy An và Cận Nhược run rẩy, lời Hoa Nhất Đường lại đổi: "Chẳng lẽ là quy tắc địa bàn? Hai phần hai đến bốn chính...!Hay là không đúng, Cửu Dã? Hai mươi tám túc? Bát cực? Bát phong? Đại Hoang Bắc Lược yếu? Không đúng hay không..."‎
‎ Cận Nhược: "Không phải hắn đọc nhiều sách quá nên lú rồi đó chứ?"‎
‎ Lâm Tùy An: Hờ hờ.
‎ "Ly giả, minh giả, vạn vật đều tướng...!Chiến hồ càn, càn, quẻ Tây Bắc dã...!Khảm giả, thủy dã..."Hoa Nhất Đường lại nói một đống thứ ma quỷ gì đó, ánh mắt lạnh đi, bỗng dưng bốp một tiếng khép quạt lại: "Chần chần chừ chừ thế này đâu phải là phong cách làm việc của Hoa thị ta, Mộc Hạ!"‎
(Đúng đó anh lảm nhảm gì em có hiểu đâu, cũng chả buồn dịch luôn, có hiểu ma chi mô mà dịch với dọt, haizzz)
‎ Mộc Hạ: "Tứ lang có gì phân phó."‎
‎ Hoa Tứ Lang giơ quạt gấp lên chỉ xuống phía dưới, khí thế muôn vàn lời: "Đào hết lên cho ta!"‎
‎ Cận Nhược: "..."‎
‎ Lâm Tùy An: "..."‎
  *
‎ Cuối cùng, Hoa Nhất Đường vẫn lựa chọn chiến thuật biển người, may mà Hoa trạch ở gần, số lượng người hầu lại rất nhiều, không đến nửa canh giờ đã gọi tới hơn trăm người, vung cuốc, xẻng, đào ba thước đất lên, lập lời thề phải bới tung cả khu vườn lên, chỉ là khu vườn quá lớn, đào đất lại rất tốn công sức, nhiệt tình ngất trời đào một canh giờ, thứ muốn tìm không tìm được, nhưng lại gọi Lăng Chi Nhan tới.‎
‎ "Hoa Tứ Lang, ngươi tính biến tư thục Phùng Thị ra thành tro bụi luôn...!sao?"Lăng Chi Nhan đứng ở hậu viên hỗn độn, mí mắt giật giật.
‎ Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, trời đã gần trưa.

ánh mặt trời chói chang chiếu lên đầu hắn mồ hôi ròng rã, so ra thì Lâm Tùy An gần như không hề bị phơi chút nắng nào, đồng tử cô âm u, sắc mặt tái nhợt, ngay cả nửa giọt mồ hôi cũng không có.‎
‎ Trên thực tế, Lâm Tùy An không chỉ không nóng, thậm chí còn cảm thấy lạnh, hơn nữa càng lúc càng lạnh.

Đó là một loại hàn ý rất khó hình dung, mặt đất đào xuống càng xâu, hàn ý càng lúc càng nặng nề, cô không biết loại hàn ý này là đến từ dưới đất hay là từ đáy lòng, ánh mặt trời giữa trưa không chiếu tới trên người cô, chỉ có Hoa Nhất Đường bên cạnh tản ra sự ấm áp thoang thoảng, khiến cho cô không đến mức bị đông cứng.‎
‎ Lăng Chi Nhan thở dài: "Các ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?"‎
‎ Hoa Nhất Đường ngừng phe phẩy quạt: "Lăng Lục Lang, ngươi từng nghe nói qua đến bạch sinh chưa?"‎
‎ Lăng Chi Nhan ngẩn ra: "Bạch gì?"‎
‎ "Ngươi không biết à."Ánh mắt Hoa Nhất Đường cuối cũng cũng chuyển về phía Lăng Chi Nhan, gật đầu: "Ừ, rất tốt."‎
‎ Lăng Chi Nhan: "Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?"‎
‎ "Tìm thấy rồi! Ở đây có gì đó!"‎

‎ Từ xa, có thể nhìn thấy một thanh cuốc thò ra khỏi mặt đất lắc lắc không ngừng, người kia chui hẳn vào trong hố, mọi người chạy tới vây quanh, đợi đến khi thấy rõ trong hố là cái gì, thì lại đồng loạt tản ra.‎
‎ "Ngươi nhát gan, ở lại đây, ta đi xem thử."Lâm Tùy An dặn dò Hoa Nhất Đường một câu rồi bước nhanh tới, Hoa Nhất Đường ở phía sau nói câu gì đó, còn có giọng của Lăng Chi Nhan, nhưng Lâm Tùy An lại không nghe rõ.

Tốc độ của cô rất nhanh, trong chớp mắt đã đến bên cạnh hố, mọi người bảy tay tám chân kéo người hầu trong hố ra, hố rất sâu, tầm khoảng bằng chiều cao một người, đường kính ước chừng hơn bốn thước, có thể đủ cho hai ba người đứng.‎
‎ Lâm Tùy An nhảy xuống, dưới chân kêu rầm một tiếng, hình như cô giẫm phải thứ gì đó.

Cô khom lưng xuống nhặt đồ vật dưới chân lên, đó là một đoạn xương trắng mảnh khảnh yếu ớt, nhìn giống như là xương sườn của trẻ con.

Lâm Tùy An ngồi xổm xuống, quét quét mặt đất, sự lạnh lẽo thấu xương luồn vào đầu ngón tay, rất giống với trạng thái khi thân thể mất khống chế, ngón tay cô run run, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu nhìn xung quanh.‎
‎ Trên vách hố khảm đầy những hộp sọ dày đặc, các hộp sọ đều rất nhỏ, hiển nhiên đều là những đứa bé, trong hốc mắt tràn đầy bùn đen, Giống như một đôi mắt đen kịt đang im lặng nhìn cô.‎
‎ "Ù....ù...."‎
‎ Cơn ù tai sắc nhọn như kim thép đâm vào đầu, ánh sáng trắng giống như ngàn vạn lưỡi đao, điên cuồng cắt đứt cảnh tượng của thị giác, Lâm Tùy An hai tay chật vật đỡ lấy vách hố, cả người không khống chế được trượt xuống, ý thức giống như bị thứ gì đó không thể chống lại đang triệu hoán, nhanh chóng rút ra khỏi thân thể, ánh sáng trước mắt biến mất, đổi lại là một vùng tối đen rất lớn, nhưng vào lúc này, một mùi thơm chợt bao trùm lấy cô, là mùi nước hoa hoa quả đắt tiền, cô nhìn thấy một tia sáng từ trong vùng tối đen đó, đó là đôi mắt sáng ngời của Hoa Nhất Đường.‎
‎ "Lâm Tùy An, Lâm Tùy An!‎"
‎ Thính giác của cô khôi phục ngay lập tức, ngoại trừ tiếng ồn của Hoa Nhất Đường, còn nghe được giọng của Lăng Chi Nhan từ xa truyền tới: "Ngươi nói gì cơ?! Chu thái thú..."‎
‎ Tất cả âm thanh ồn ào dần rời xa cô, Lâm Tùy An nhắm mắt lại, lại rơi vào bóng tối.‎
  *
‎ Mấy ngọn hoa đăng với ánh sáng mông lung được treo trên cao, lay động theo gió, nước sông phản chiếu ánh sáng lung linh, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bé, tiếng cười huyên náo lướt qua, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy nửa gương mặt tươi cười.‎
‎ [Tiểu Anh Nhi, nắm chặt tay ta, chỗ này nhiều người, đừng để đi lạc, con thích ngọn đèn nào để a nương mua cho con.]
‎ Ánh đèn lóe lên, một tia nắng chiếu vào bàn tay nhỏ bé thịt mập mạp của bé, trong tay bé cầm cái túi mềm mại, ngoài phòng là dãy núi trải dài, có người ngồi đối diện, bàn tay thật lớn nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu bé, nói:‎
‎ [Tam Nương ăn cơm ngoan thì mới có thể cao lên ha.

Ngày mai a gia lên núi bắt cho con một con thỏ, được không?]
‎ Rất nhiều ánh sáng đan xen dưới ngọn đèn dầu đung đưa, bé nằm trong ổ chăn ấm áp, trong lò nhảy lửa lên, có hai bóng người ngồi ở bên cạnh bàn, người phụ nữa may quần áo, người đàn ông gạt bàn tính.‎
‎ [Ngày mai sinh thần Tứ Nương, mười tuổi rồi, không thể lúc nào cũng mặc quần áo cũ được]

‎ [Ngày mai đem hàng tồn kho trong cửa hàng đi ra ngoài bán một ít, mua cho Tứ Nương một bộ váy mới, ta thấy bé gái nhà người ta đều thích váy màu lựu, nhìn xinh lắm]
‎ Sương đêm bốc lên, mùi thuốc tràn vào khoang mũi, một chén thuốc rỗng đặt trên bàn, bé được người ta ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng đung đưa.
‎ [Nhị Nương giỏi quá, uống thuốc cũng không khóc, ngày mai a nương mua mứt cho con ăn, đệ đệ có thì Nhị Nương cũng có, lúc đó cùng nhau ăn có được hay không.]‎
‎ Lắc lư lắc lư, nóc nhà biến thành khoang thuyền nhỏ hẹp, bên tai gối lên tiếng cạch của mái chèo, nữ tử mềm mại ôn nhu hát khúc ru con theo tiếng nước chảy róc rách.‎
‎ [Nước sông Cửu Sơ vừa trong vừa sạch, bé con của a nương mắt vừa sáng vừa trong, nhìn mặt trời mọc ở đằng đông, nghe tiếng chim hót trên đầu núi, cá về ao nước, ếch trốn dưới lá sen, bé con của a nương cũng sắp về nhà...]
‎ Mặt trời vừa mới lên, rơi xuống một chiếc vảy vàng, bé đẩy cửa, vội vàng chạy ra ngoài, trong tay nhỏ cầm một chén bánh gạo mềm nhỏ.‎
‎ [Ca ca, ca ca, ca ca, ca ca!]
‎ Thiếu niên vội quay đầu, tóc trên đầu bị ánh nắng chiếu lên giống như bị nhuộm vàng.‎
‎ [Ca ca ăn rồi, Tú Nhi muội ăn đi]
‎ [A gia nói, ca ca đọc sách vất vả, ca ca ăn.]
‎ [Được, chờ tối ca ca về sẽ ăn cùng Tú nhi]
‎ [Ca ca nói dối, ca ca đi lâu lắm mới về]
‎ [Lần này, ca ca nhất định sẽ về sớm.]
‎ [Vậy ca ca cười lên đi, Tú nhi mới tin ca ca.]
‎ [Vì sao Tú nhi cứ bắt ca ca cười thế?]
‎ [Bởi vì ca ca đẹp, Tú nhi thích nhất là nhìn ca ca cười đó.]
‎ Thiếu niên khom lưng xuống, nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu bé, ánh nắng ban mai rơi vào đôi mắt trong suốt của thiếu niên, đẹp như tranh vẽ.‎
  *
‎ Lâm Tùy An mở mắt ra, cô nhìn thấy nóc nhà cao cao và cửa sổ hoa lệ, là phong cách Hoa trạch, ánh mắt cực kỳ khô khốc, gối đầu sau tai ướt một mảng lớn.‎
‎ "Nguyệt đại phu, ngươi mau đến xem thử, nàng ta lạ lắm!"Cận Nhược hét to đẩy cửa xông vào túm lấy Nguyệt đại phu, sắc mặt cực kỳ không tốt: "Nàng ta cứ khóc mãi! Thật đáng sợ!"‎
‎ "Ta đã nói rồi, Lâm nương tử là mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc dậy là ổn rồi...!ôi, tỉnh rồi à?" Nguyệt đại phu nói: "Ngủ thế nào?"‎
‎ Lâm Tùy An ngồi dậy, sờ sờ khóe mắt, nước mắt đã khô, không còn dấu vết.‎
‎ "Ngươi...!gặp ác mộng à?"Cận Nhược thật cẩn thận hỏi.‎
‎ Lâm Tùy An giật mình lắc đầu: "Không phải là mộng."‎
‎ Cô nhìn thấy chấp niệm cuối cùng của những đứa nhỏ kia, là sự quyến luyến sâu sắc nhất của các bé đối với thế giới này.‎
‎ Rõ ràng đã trải qua một chuyện tàn khốc như vậy, nhưng chấp niệm của các bé, vẫn ấm áp thuần túy như cũ.‎
‎ Cận Nhược oán giận: "Ngươi coi ngươi kìa, không dưng nhảy xuống cái hố chết người đó làm rồi, rồi lăn đùng ra ngủ, sau đó thì khóc bù lu bù loa, Hoa Nhất Đường lại không có ở đây, dọa chết ta rồi..."‎
‎ Lâm Tùy An: "Hoa Nhất Đường đâu rồi?"‎
‎ "Bị Lăng Chi Nhan bắt đi điều tra án rồi, lúc đi dặn đi dặn lại kêu ta và Nguyệt đại phu chăm sóc ngươi, quả thực còn dong dài hơn cả mấy bà già."‎
‎ "Tra án gì?" Hồi ức trước khi mất đi ý thức dần dần trở lại, trong lòng Lâm Tùy An dâng lên dự cảm không rõ.‎

‎ "Chu thái thú bị người đầu độc chết! Lặng yên không một tiếng động chết ở thư phòng phủ nha." Cận Nhược nói: "Là rượu độc!"‎
‎Đầu Lâm Tùy An ong lên một tiếng, những hình ảnh vụn vặt tràn vào trong đầu.‎
‎ Trúc giản Thập khốc hình, câu đố của Đông Triều, đầu Nghiêm Hạc, xác cháy của Trần Trúc, mật thất, xương trắng trong hậu viện Phùng thị, bài vị ở hàng trái cây, ánh đèn mờ nhạt trong Án Mân đường, cùng khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào dưới ánh đèn...!và một khuôn mặt khác trong ký ức của ngón tay vàng dần dần trùng khớp.‎
‎ Lâm Tùy An xoay người bước xuống giường, quát lớn: "Hài cốt Phùng thị tìm được chôn ở nơi nào?"‎
‎ Cận Nhược kinh ngạc chỉ về phía bắc: "Núi Ngu mỹ nhân."‎
  *
‎ Đường thủy Dương Đô ngang dọc, khí hậu ẩm ướt, địa thế bắc cao nam thấp, thành bắc khô ráo, thích hợp để sinh sống, dần dần hình thành quy luật phân bố dân cư là bắc giàu nam nghèo.

Dương Đô lấy miền bắc là nơi quý giá, nhất là núi Ngu mỹ nhân ở phía bắc La thành, dưới chân núi có ba đường thủy vờn quanh, thảm thực vật trên núi tươi tốt, có thể nói là bảo địa phong thủy, được rất nhiều nhà quyền quý phân chia để xây dựng mộ tổ tiên, hòng đổ bóng râm cho đời sau.
‎ Lâm Tùy An ngủ một giấc hai ngày hai đêm, trong khoảng thời gian này, Hoa thị lấy tài lực, nhân lực, vật lực và hành động lớn mạnh của mình, chọn một miếng đất ở núi Ngu mỹ nhân, hạ táng, lập mộ, bởi vì có quá nhiều hài cốt trộn lẫn vào nhau nên căn bản không thể phân biệt ai ra ai, cho nên chỉ có thể chôn cùng một nơi, Hoa Nhất Đường tự mình đề văn bia, còn mời cao tăng về làm pháp sự, siêu độ vong linh.‎
‎ Ngôi mộ nằm ở trên đỉnh Kim Môn của núi Ngu mỹ nhân, là mộ phần quý giá nhất, cũng chỉ có Hoa thị mới mua được vậy.

Lâm Tùy An căn cứ vào bản đồ tìm được mộ phần thì đã là thời gian đêm xuống, từ đỉnh Kim Môn nhìn xuống có thể nhìn thấy đèn đuốc vạn nhà ở Dương Đô, ba đường thủy của sông Minh Thủy, sông Đông Thủy, sông Hoàn Nha giống như dải ngân hà chiếu xuống, sáng ngời trong trẻo.
‎ Lâm Tùy An không phải là người đầu tiên đến, đã có người tới trước.

Người nọ mặc hiếu phục màu trắng rộng, trên đầu đeo đai hiếu, tay vịn bia mộ, chăm chú nhìn bầu trời đêm giao nhau với mặt đất.‎
‎ Gió thổi từ dưới chân núi làm rối loạn mấy cành cây Bách bên cạnh mộ phần, phát ra tiếng nức nở.‎
‎ Lâm Tùy An thở dài, nói: "Ta vẫn không rõ, ngày đó Đông Triều chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể giết ta, vì sao tại thời khắc mấu chốt nhất lại thất thần, vốn tưởng rằng hắn nhìn thấy Chu thái thú mang cung tên đến nên mới luống cuống tay chân, bây giờ nghĩ lại, hắn hẳn là nhìn thấy người mà hắn vẫn luôn chờ.

Người Đông Triều nhìn thấy cuối cùng không phải Là Hoa Nhất Đường, mà là ngươi đứng trốn ở phía sau Hoa Nhất Đường, trà trộn trong đám nha sai."‎
‎ "Thật không ngờ người đầu tiên tới lại là ngươi." Giọng của người nọ hòa vào trong gió, lúc cao lúc thấp: "Ta cứ nghĩ phải là Hoa Nhất Đường hoặc Lăng Chi Nhan."Hắn quay đầu lại: "Ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?"‎
‎ "Từ lần đầu tiên gặp ngươi." Lâm Tùy An nói.‎
‎ "Tại sao?"‎
‎ "Bởi vì."Lâm Tùy An hơi khựng lại, thực sự rất khó mở miệng: "Ngươi đẹp."‎
‎ Không ngờ những lời này lại làm hắn mỉm cười, đai hiếu dài bay bay phản chiếu dưới ánh trăng, trắng đến phát sáng.‎
‎ "Ngữ khí của ngươi lúc nói lời này rất giống với muội ấy."‎
‎ "Nàng là muội muội của ngươi, tên là Tú nhi, đúng không?"Lâm Tùy An tiến lên một bước, hạ thấp giọng: "Kỳ Nguyên Sinh."‎
‎ 27.7.2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận