Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 97: Bắt được người rồi

Một khắc trước khi mũi tên bắn ra, Lâm Tùy An đã nhìn thấy sát thủ áo đen núp ở phía sau nóc nhà, cố ý để lại sơ hở, để hắn thuận lợi trốn thoát. Đuổi theo nửa đường, thì nói thật có hơi thất vọng, dù sao người trước bị cô truy đuổi mãnh liệt nhất chính là Vân Trung Nguyệt, người nổi bật trong đám người chạy trốn, không nói đến hoa sen bộ kỳ lạ khó lường kia, chỉ dựa vào tuyến đường chạy trốn xảo quyệt thôi đã đủ khiến người ta đau đầu rồi.

Nhưng tên gã áo đen trước mắt này, tuy rằng cũng có thể nhảy vọt chạy như bay giữa nóc nhà, nhưng chân rõ ràng không đủ lưu loát, ước chừng là bởi vì thân hình hắn cồng kềnh, tay chân ngắn cũn, hơn nữa còn có một cái má to lớn, nặng nề khiến toàn bộ thân thể hắn đều lung lay sắp đổ.

Với tốc độ của Lâm Tùy An, vài phút đồng hồ có thể đuổi kịp người này, nhưng cô chẳng những không sốt ruột, còn làm bộ đuổi theo rất vất vả, thỉnh thoảng hô hai câu "Đứng lại! Có gan thì đừng chạy!" để làm nổi bật bầu không khí căng thẳng. Dù sao mục đích cuối cùng của việc "Khua cỏ dọa rắn" của cô không phải là "cỏ" mà là "rắn", cô lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là người nào hao phí công sức lớn như vậy lan truyền tin đồn "Hung thú Tương Liễu", nếu vận khí tốt, sát thủ trước mắt có lẽ có thể dẫn cô tìm được nơi lan truyền lời đồn.

Nếu là may mắn hơn nửa thì người truyền tin có mối liên hệ với hung thủ thực sự, vậy thì có thể cứu Chung Tuyết!

Cận Nhược đuổi theo, lập tức hiểu được dụng ý của Lâm Tùy An, nên không cùng cô trèo lên nóc nhà truy kích, mà ẩn ở trong dòng người, thậm chí còn bôi tro cỏ lên mặt mình làm ngụy trang. Hai người một sáng một tối, phối hợp ăn ý, Lâm Tùy An ở chỗ sáng dần dần kéo dài khoảng cách với sát thủ, Cận Nhược chỗ tối dần dần kéo gần khoảng cách với hắn.

Sát thủ kia hiển nhiên cũng không ngốc, ngay từ đầu dường như tính toán dùng tốc độ bỏ Lâm Tùy An lại đằng sau, sau đó lại chuyển đổi sách lược, nhảy xuống nóc nhà, chui vào con hẻm nhỏ hẹp của chợ nam, định dùng địa hình che mắt Lâm Tùy An. Cô đuổi theo mấy con hẻm, dần dần chậm chân lại, thừa dịp sát thủ rẽ gấp vào con đường nhỏ ngược lại, Cận Nhược núp ở chỗ tối lập tức rẽ theo, lặng yên không một tiếng động theo dõi phía sau.

Lâm Tùy An rất có lòng tin vào thuật truy tung của Cận Nhược, xa xa ở phía sau, sau vài vòng rẽ, quả nhiên bị mất dấu, dứt khoát buông tha truy kích, tìm nhiều con hẻm để đi ra ngoài, nhìn xung quanh, đi tới trước một quầy bánh hồ, mua một cái bánh lấp đầy bụng, cởi Thiên Tịnh bên hông xuống lắc lắc.

Ông chủ quầy bánh hồ nhìn vẻ mặt của cô giống như nhìn kẻ ngốc, Lâm Tùy An hơi xấu hổ, xem ra không tìm đúng người, vén áo choàng ngồi trên bậc thềm bên đường, mông vừa dính đất, tiểu nhị bán trái cây xào đối diện nhanh như chớp chạy tới, cúi chào Lâm Tùy An, thấp giọng nói: "Ngàn ngon vạn nước một chữ tình."

Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm: "Cầm hoa cười mỉm sạch phàm trần."

"Bái kiến chủ nhân Thiên Tịnh." Tiểu nhị ôm quyền: "Không biết chủ nhân Thiên Tịnh có phân phó gì?"

Lâm Tùy An: "Thiếu môn chủ sau này sẽ có tin tức truyền đến, ngươi lưu ý một chút."

Tiểu nhị liên tục gật đầu, lại chạy trở về.

Lâm Tùy An nhai bánh hồ quan sát bốn phía, phát hiện mình lại tới nơi này, cách một con hẻm chính là quán ăn Vương gia ăn sủi cảo vào buổi trưa, ngồi ở đây có thể nhìn thấy tầng hai của tiệm ăn từ xa, dọc theo con hẻm này đi thẳng về phía trước, chính là cửa nội khúc phường Hồng Tiếu.

Đã gần giữa giờ dầu, mặt trời thả mình xuống núi, ánh hoàng hôn buông xuống các nhà trong phường Hồng Tiếu, lồng đèn treo cao, đèn đỏ như mây, xe ngựa giống như chảy xiết không ngừng tràn vào cửa nội khúc, không biết bên trong là văn nhân mặc áo trắng nhẹ nhàng, hay là thương nhân Ba Tư đầy vàng bạc, chuẩn bị đi yến hội cuồng hoan sau khi vào đêm.

Một gã bán hàng rong nhướng vai ngược dòng người vội vã đi ra cửa nội khúc, đứng ở đầu ngõ lau mồ hôi, lại nhướng vai vội vàng ra khỏi ngõ nhỏ, vừa vặn đi ngang qua quầy trái cây xào đối diện. Tiểu nhị quầy trái cây xào đột nhiên lớn tiếng quát lên: "Hạt dẻ xào, hạt dẻ xào nóng hổi, hạt dẻ xào thơm ngát, nồi cuối cùng, bán rẻ một nửa, bán rẻ đây, bỏ qua hôm nay hối hận nửa năm!"


Lâm Tùy An nhét bánh hồ còn lại vào miệng, đứng dậy phủi đất trên mông, đi tới trước quầy trái cây xào: "Cho một cân."

Tiểu nhị nhanh nhẹn đựng một túi giấy lớn xào hạt dẻ, thoạt nhìn ít nhất có bốn năm cân: "Cảm ơn đã ghé mua, mười văn tiền."

Lâm Tùy An ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Tin tức cho ta không phải nên miễn phí sao?"

"Tin tức tất nhiên là miễn phí, đây là tiền hạt dẻ xào."

"..."

Khó trách Đông Đô Tịnh Môn nghèo thành như vậy, bán đồ như ăn cướp thế này thì có khách quay lại mới hay.

Lâm Tùy An không tình nguyện bỏ ra mười đồng tiền, tiểu nhị đưa hạt dẻ xào qua, bên trong túi giấy viết một dòng chữ nhỏ: [Hách lục gia, người đã vây quanh, mau tới].

"Khách quan đi thong thả, nếu thấy ngon thì lại đến." Tiểu nhị vui vẻ nói.

Lâm Tùy An có ấn tượng với Hách lục gia, lần trước đi Phàn Bát gia, từng ngồi xe ngựa đi ngang qua đó, nằm ở phía nam phố chính phường Hồng Tiếu, cách Phàn Bát gia cũng khá xa, cũng là một đại trạch viện, cửa lớn cột cao, treo một chuỗi đèn trúc màu đỏ, viết bảy chữ "Hảo cảnh hảo thủy hảo phong nguyệt".

Căn cứ vào vị trí trong trí nhớ, Lâm Tùy An cầm hạt dẻ xào lên, trà trộn vào dòng người tiến vào phường Hồng Tiếu, vốn tưởng rằng một cô nương như cô sẽ hơi chói mắt, chưa từng nghĩ tới vào nội khúc môn mới phát hiện cô thật sự là quá nhỏ bé, đi dạo ở trong phường, ngoại trừ nam nhân, nữ nhân cũng không ít, các cô ăn mặc nhẹ nhàng quý phái, có người đi bộ, có cưỡi ngựa, có người đi xe, nhưng đã số là cưỡi ngựa, tóc mai trên đầu vén lên, lộ ra trang điểm hoàn mỹ, cầm roi ngựa, không coi ai ra gì đi trên đường cái. Nam tử trên đường biểu cảm lạnh nhạt, hiển nhiên là đã quá quen với tình huống này.

Vừa đi tới, Lâm Tùy An đã cảm thấy hơi không đúng, nam tử phía trước càng ngày càng ít, nữ tử càng ngày càng nhiều, đợi đến lúc đi tới cửa Hách Lục gia, cũng chỉ có nữ tử, không có nam tử. Trước cửa Hách Lục gia đang nghênh đón mấy thiếu niên lang trẻ tuổi tuấn tú.

Lâm Tùy An: "..."

Này này! Không phải như cô đang nghĩ đó chứ?

"Bên này bên này!" Cận Nhược từ trong góc tường trong bóng tối thò đầu ra vẫy vẫy tay với cô.

Lâm Tùy An lúng túng nhìn xung quanh, lắc mình đi qua: "Người thật sự ở bên trong?"

"Ta nhìn thấy hắn từ bức tường sau trèo vào" Cận Nhược nói: "Xung quanh bố trí mười mấy huynh đệ, tên sát thủ kia chắc chắn chưa từng đi ra ngoài!"

Lâm Tùy An: "Vậy còn chờ gì nữa, cùng vào xem thử."

Cận Nhược biểu cảm hơi xấu hổ: "Hách Lục gia cũng không phải kỹ quán bình thường, bình thường chỉ tiếp đãi nữ tử, chúng ta đi vào quá chói mắt, như thế sẽ khiến người ta hoài nghi."

Lâm Tùy An quay đầu lại liếc mắt một cái, các tiểu lang quân đón khách ở cửa trang điểm tinh xảo, môi hồng răng trắng, khéo léo cười ngóng trông: "Chi bằng ngươi cải trang thành những lang quân kia đi?"


"Những lang quân kia đều da mịn thịt mềm, những huynh đệ Tịnh Môn ta đều là ngũ đại tam thô da ngăm đen." Cận Nhược nói thầm: "Nếu là họ Hoa thì còn có thể..."

Lâm Tùy An: "......"

Tình huống này hơi ngoài dự đoán của cô. Nếu là trạch viện bình thường, cùng lắm thì cô đơn thương độc mã xông vào xem thử, nhưng Hách Lục gia này phóng mắt nhìn lại ít nhất có năm viện, trong viện không biết bao nhiêu gian phòng lớn nhỏ, hơn nữa tiểu quán đang tiếp đón nữ khách nhân bên trong, nhất định là rồng rắn lẫn lộn, nếu Chung Tuyết ở đây thì đúng là mò kim đáy biển, cuối cũng cũng chỉ là công cốc. Hơn nữa, nếu không cẩn thận, làm bị thương những người vô tội khác, thì càng không ổn.

Kế duy nhất bây giờ, là vẫn nên cẩn thận một chút, trước tiên lẻn vào điều tra, dò xét hư thực là gì đã.

"Ngươi đưa các huynh đệ Tinh Môn bảo vệ các lối ra, nếu vừa rồi sát thủ kia xuất hiện, thì hãy bắt lấy hắn." Lâm Tùy An thấp giọng nói: "Ta đi vào xem một chút."

Cận Nhược cầm khuỷu tay cô, giọng nói nặng nề: "Giữ lòng tỉnh táo, chớ để bị hoa dại mê hoặc."

Lâm Tùy An: "..."

"Đừng ăn gì, đừng uống rượu, nếu thật sự không kiềm chế được, thì hãy nhớ lại đống Hoa của nhà chúng ta, đẹp hơn nơi này rất nhiều."

Lâm Tùy An thiếu chút nữa nhét toàn bộ túi hạt dẻ xào vào miệng Cận Nhược.

Nếu muốn lẻn vào điều tra, cuối cũng vẫn phải làm chút ngụy trang (sát thủ kia dù sao cũng từng đối mặt với cô), thời gian cấp bách, Lâm Tùy An cũng không còn lựa chọn nào khác, đi đến cửa hàng giày dép và mũ bên cạnh mua nón che mặt, theo dòng người đi lẫn vào bên trong, nhưng vừa đến cửa đã bị một thiếu niên lang nghênh đón ngăn lại, hỏi cô đòi thẻ hoa. Lâm Tùy An nhìn thấy thẻ trúc cô gái bên cạnh đưa ra, dùng bút pháp tinh tế miêu tả ra phong cách cỏ cây, còn có con dấu của Hách Lục gia, hiển nhiên là thiệp mời đặc chế.

Lâm Tùy An tất nhiên không có thứ này, nhưng cô có một thứ khác, hi vọng cũng có hiệu quả thông hành giống nhau, từ bên hông rút ra một mảnh, đặt trong tay tiểu lang quân nghênh đón.

Lá vàng, đặc sản Hoa thị, đủ vàng, đủ lấp lánh ánh sáng xa hoa ác độc.

Tay Tiểu lang quân cầm lá vàng trên này mà run rẩy, nghiêng đầu quan sát Lâm Tùy An, dường như có ý muốn xuyên qua nón che quan sát người ra tay rộng rãi trước mắt.

"Tại hạ hôm nay vừa mới đến Đông Đô, nghe nói đại danh của Hách lục gia, nên mới cố ý đến dạo chơi, mong Tiểu Lang Quân mở đường cho." Lâm Tùy An lại im lặng nhét hai lá vàng vào tay hắn: "Chỉ là tục vật, coi như làm quà gặp mặt cho tiểu lang quân, mong tiểu lang quân chớ ghét bỏ."

Ngón tay tiểu lang quân co rụt lại, ba lá vàng âm thầm trượt vào ống tay áo, cười nói: "Ta sẽ dẫn đường cho nữ lang, mới nữ lang vào bên trong."

Váng lá đại pháp quả nhiên chưa bao giờ thất thủ, nhìn xem, chỉ trong thời gian hai câu nói đã có hướng dẫn viên đưa tới cửa rồi.

Lâm Tùy An gật đầu: "Không biết tiểu lang quân xưng hô như thế nào?"

"Nữ lang gọi ta Mãn Khải là được."


Mãn Khải tuổi tác thoạt nhìn tầm tầm Mộc Hạ, luận diện mạo thì còn thua Mộc Hạ một bậc, trên mặt bôi một lớp son phấn thật dày, má hồng vừa đỏ vừa sáng, chiều cao không khác gì Lâm Tùy An, bởi vì cố ý cong lưng, nên cảm giác mới hơi thấp, bước chân vừa nhẹ vừa mềm, không nhanh cũng không chậm, nâng cánh tay, hai cánh tay áo lớn nhẹ nhàng đong đưa bên cạnh, không biết vì sao, Lâm Tùy An đột nhiên cảm thấy tư thế đi của hắn hơi quen mắt, dường như đã nhìn thấy trên người của ai đó rồi.

Hách Lục gia có vẻ lớn hơn so với tưởng tượng của Lâm Tùy An nhiều, năm viện lạc, vừa vào tiền viện, đã thấy hành lang bốn phía, chính giữa xây một khu đại sảnh đình đài bát trụ, mành trướng và rèm trúc cao cao cuộn lên, các lang quân mặc áo trắng, đầu đội màn che ở trong đường thổi đàn hát, Lâm Tùy An nghe không hiểu, chỉ cảm thấy đàn cổ dưới tay vị lang quân kia rất thú vị, nói vậy hắn là giá cả không hề rẻ. Các nữ nương tụm năm tụm ba ở xung quanh, hoặc dựa vào cột đỏ hành lang, hoặc ngồi vểnh chân xuống đất, hoặc thấp giọng thảo luận. Hoa đăng vừa lên, hồ nước giấu dưới hành lang sương trắng lượn lờ, bóng hoa đung đưa, hương thơm lượn lờ. Bầu không khí tổng thể thanh nhã tinh khiết hơn so với Phàn Bát gia, ước chừng là vì phục vụ cho sở thích tiêu dùng của khách hàng là chính.

Đi vào trong, chính là hậu đường, bốn cánh cửa hoa chia bằng cách đánh dấu "Mai, Lan, Trúc, Cúc", bắt đầu từ nơi này, dòng khách đã có phân tán, nói vậy các đường viện đều có sự khác biệt.

"Mai Lan trúc cúc đều có vườn chủ, Mai viên chủ giỏi thơ, Lan viên chủ giỏi vẽ, Trúc viên chủ giỏi cầm, Cúc viên chủ giỏi phong nguyệt." Mãn Khải mời Lâm Tùy An vào tiểu đình nghỉ chân, dâng trà nước: "Không biết nữ lang càng muốn đi vườn nào đầu tiên?"

"Thơ, họa, cầm, còn dễ hiểu, nhưng "phong nguyệt" này là cái quỷ gì?"

Lâm Tùy An thăm dò hỏi: "Cái gọi là Phong Nguyệt là..."

Cách một lớp son phấn thật dày, sắc mặt Mãn Khải tự nhiên không có gì thay đổi, lỗ tai lại đỏ lên, ánh mắt lưu chuyển như nước, nhỏ giọng nói: "Cái gọi là phong nguyệt vô biên, nhân gian chí mỹ, không đủ cho người ngoài."

Hay lắm! Lâm Tùy An nổi da gà, ánh mắt xoay quanh cửa Cúc Viên vài vòng, cuối cùng vẫn đè nén sự rục rịch trong lòng, hắng giọng nói: "Không biết chủ nhân tứ viên này có dáng vẻ như thế nào đây?"

Trên mặt Mãn Khải xẹt qua một chút khinh thường như có như không: "Hách Lục gia là kỹ quán của phường Hồng Tiếu ở Đông Đô, có thể vào nơi này, dáng người xếp thứ hai, tài học phẩm nghệ mới là căn bản, ta thấy khí chất nữ lang bất phàm, nói vậy tuyệt đối không phải tục nhân chỉ là lớp da bề ngoài..."

"Không phải, không phải, ta chính là một tục nhân, chỉ có lớp da bên ngoài." Lâm Tùy An liên tục xua tay nói.

Mãn Khải nghẹn họng: "Chủ nhân Tứ Viên tuy rằng bộ dạng không tính là tuyệt đỉnh, nhưng khí chất tuyệt trần, nhất là chủ nhân Cúc Viên, dáng người mềm mại uyển chuyển, có thể nói..." Nói xong, lại nhìn về phía Lâm Tùy An: "Kỳ thật, Mãn Khải vừa gặp nữ lang đã cảm thấy như đã quen biết từ lâu, nếu nữ lang không chê, Mãn Khải nguyện làm lang quân dưới váy thần..."

"Ta thích thân hình mập mạp, nhất là eo to mông cường tráng, không biết có thể loại đó hay không?"

Mãn Khải bị sắc nước miếng trong họng, khóe miệng méo xệch, cực kỳ ai oán nhìn đưa thắt lưng ra đón gió tế liễu, thấp giọng nói: "Sở thích của nữ lang sao lại không giống người thường như vậy?"

Lâm Tùy An: "Nghe nói Hách Lục gia trăm hoa đua nở, tranh kỳ đấu diễm, không phải ngay cả yêu cầu nho nhỏ như ta cũng không thể thỏa mãn đó chứ?"

Mãn Khải do dự một lúc lâu, thở dài nói: "Hách Lục gia đã lui ẩn nhiều năm, hơn nữa Lục gia cũng không tiếp khách nữ."

Kỹ quán thời đại này đều lấy danh hiệu hoa khôi hoặc là tú bà làm thương hiệu, cho nên không khó phán đoán Hách Lục chính là đương gia ở nơi này, hơn nữa nghe ý của Mãn Khai thì dáng người của người này và tên sát thủ kia có hơi tương tự.

"Thật tốt!" Lâm Tùy An mừng rỡ: "Ta chỉ thích loại thanh cao này, mau mau dẫn đường."

Mãn Khải lại ai oán nhìn Lâm Tùy An: "Cô nương hay là xem lại ta?"

Lâm Tùy An móc một bao lá vàng đầy ném cho Mãn Khải, học theo giọng điệu của Hoa Nhất Đường cà lơ phất phơ nói: "Đi!"

Mãn Khải bị lá vàng lắc đến mặt mày hớn hở, phấn trên khóe mắt đều rơi xuống, xoay người một cái: "Cô nương mời qua bên này."

Thì ra bên cạnh cửa Cúc Viên còn có một cánh cửa hoa nhỏ, ẩn giấu trong tầng tầng lớp lớp bụi cây, treo một chiếc đèn lồng nhỏ khiêm tốn, phản chiếu tên của hoa môn: Lục Viên. Lâm Tùy An Tâm nói may sao mà mình cẩn thận, nếu không vị trí bí mật như vậy thì sao cô có thể tìm được.

Đứng trước cửa canh giữ là hai gã thị vệ áo đen, nhìn thấy Mãn Khải thì cực kỳ là buồn bực.


"Tối nay Lục gia có khách quý, đã nói là không tiếp đãi người khác rồi." Đợi thấy rõ thân hình Lâm Tùy An, càng kinh ngạc: "Như thế nào lại là khách nữ? Mãn Khải ngươi muốn bị đánh không?!"

Mãn Khải cúi đầu: "Vị nữ lang này là nghe danh mà đến, mong hai vị đại ca giơ cao đánh khẽ..."

"Không được không được không được! Nếu để cho Lục gia biết, nhất định sẽ lột da của chúng ta!"

"Haiz, đã như vậy, vậy thì thôi." Lâm Tùy An nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mãn Khải, làm bộ muốn đi, ngay lúc hai người hầu buông lỏng cảnh giác, cô đột nhiên bay ra khỏi hàng rào đánh ngất hai người, Mãn Khải mở to hai mắt, đang muốn thét chói tai, bị Lâm Tùy An che miệng lại.

"Tiểu lang quân, yên lặng dẫn đường, nếu không..." Lâm Tùy An nhe răng: "Ha ha ha!"

Mãn Khải liều mạng gật đầu, nước mắt không khống chế được tràn ra hốc mắt, nước mắt trên mặt lao ra như khe rãnh, Lâm Tùy An nhìn lảo đảo đi về phía trước, xuyên qua cửa hoa, trước mắt sáng sủa, lại là một khu vườn hơi yên tĩnh, ba phương hướng Đông, Nam, Bắc xây dựng ba gian nhà chính, ngăn cách giữa bồn hoa bụi cây. Hai gian phòng đông và nam sáng đèn, phòng bắc tối đen. Ở trong vườn này, không nghe được âm thanh tre trúc bên ngoài, cũng nhìn không thấy bất kỳ vị khách nào, giống như nơi này có một tầng kết giới vô hình, che đậy hết thảy tạp âm bên ngoài lại vậy.

Lông tơ sau lưng Lâm Tùy An dựng đứng, trực giác nói cho cô biết, cô tìm đúng chỗ rồi.

Cô trở tay đánh ngất Mãn Khải, nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng bước chân, vội đi đến bên ngoài phòng chính phía đông, lỗ tai dán ở ngoài cửa sổ nghe, trong phòng tuy rằng sáng đèn, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào. Lâm Tùy An lại xuyên qua bụi rậm, di chuyển ra ngoài nhà chính phía nam, ngồi xổm xuống.

Lần này, cô đã nghe thấy âm thanh.

Hai người đàn ông đang nói chuyện, một giọng nói nặng hơn, giống như cố ý đè thấp giọng.

"Vật này, thật sự có thể làm cho người ta trở nên... Thiên phú dị bẩm?"

Một người khác có giọng nói cao ngất, giống như trong cổ họng có treo một sợi dây thừng, khiến cho giọng nói vừa nhọn vừa cao.

"Lang quân vốn có thiên phú dị bẩm, nếu có thể có vật này tương trợ, nhất định có thể một bước lên trời, trở thành dưới một người trên vạn người."

"Chỉ là cái giá này, có thể giảm giá hơn mấy phần hay không?"

"Ôi chao, lang quân là người muốn làm đại sự, so với sự nghiệp vĩ đại tương lai của lang quân, chút tiền nhỏ này chả đủ nhét kẽ răng?"

"Lục gia ngươi cũng biết tình huống của ta, về sau nếu ta thành đại sự, nhất định không quên đại ân của Lục gia, chỉ là lúc này mọi người đều gặp nạn, mong Lục gia có thể ra tay, trợ giúp ta một phen."

"Haiz, thôi, ta còn có một quyển bí tịch trân quý nhiều năm, phối hợp với vật này rồi cùng nhau nghiên cứu, nhất định có thể công ít hưởng nhiều." Trên cửa sổ phản chiếu một bóng người, hắn đứng lên, lắc lư trước ánh nến một chút, ánh mắt Lâm Tùy An sáng lên, cô thấy rõ ràng, bóng người thắt lưng thô kệch nặng nề, nghiễm nhiên chính là sát thủ lúc trước, lập tức bay lên một cước đá văng cửa lớn, hét lớn: "Hừ! Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi!"

Hai người trong phòng hoảng sợ biến sắc, trong điện quang hỏa thạch, một thân hình mập mạp giống như thiết chùy lăn tới, Lâm Tùy An không chút khách khí vung ra một quyền, đang đánh vào bụng hắn, thì chợt nghe một tiếng, người nọ giống như một quả bóng da thật lớn ngã xuống đất, còn rầm rầm phun ra một ngụm máu, da thịt toàn thân đều giãn xuống.

Ánh mắt Lâm Tùy An chuyển đến trên người một người khác, người nọ mặc một thân áo ngắn, ngũ quan thanh tuấn vì kinh hãi quá mà trở nên vặn vẹo.

"Lâm, Lâm Tùy An, sao ngươi lại ở đây?!"

Lâm Tùy An mở to hai mắt: "Tô Ý Uẩn?"

2.4.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận