Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Lá cây xào xạc, đung đưa, nhẹ lay, gió thổi dịu dàng, cuốn theo, cuốn theo những khí lạnh thoáng hương thanh khiết, trong giây phút này, đêm, tưởng chừng như đã ngừng, và chỉ còn nghe thấy tiếng vọng lại từ một nơi xa xôi nào đó của không gian.

Lâm Thư Tuyết mở to đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông trước mắt, không nghi ngờ gì, lời anh ta vừa nói ra khiến cô không kìm được mà ngạc nhiên trong giây lát, Hạ Lâm Phong nói cô làm bạn gái của anh ta, mà lại còn về ở chung với anh ta sao, Hạ Lâm Phong, anh bị điên chắc.

Cô và anh ta ở gần nhau còn chưa được, đừng chi đến chuyện làm người yêu rồi còn ở chung, chắc chắn cô sẽ không ngu ngốc đến nỗi tin rằng Hạ Lâm Phong làm như vậy là muốn giúp đỡ mình, chẳng qua anh ta làm vậy vì muốn đạt được mục đích của anh ta mà thôi, vậy mục đích của anh ta là gì? Hạ Lâm Phong, anh quá xem thường tôi đấy, còn chưa biết ai tính kế ai đâu.

Hạ Lâm Phong nghĩ rằng Lâm Thư Tuyết đang phân vân, qua ánh mắt nhìn mình như sinh vật lạ của cô, anh ta có thể đoán được điều cô sắp nói, Lâm Thư Tuyết sẽ không đơn giản mà gật đầu đồng ý, câu nói dự định sắp nói ra, làm anh ta cảm thấy trong lòng như có gì đó chắn ngang, dường như đó không phải lời muốn nói từ trái tim, anh ta, hình như muốn được nhiều hơn nữa.

“Chỉ là giả vờ thôi”

Lâm Thư Tuyết nghe xong, mày càng nhíu chặt hơn, như là đang suy nghĩ lời Hạ Lâm Phong vừa nói, giả vờ thôi, cô biết đây chỉ là giả vờ, nhưng không nhất thiết phải dọn về ở chung với Hạ Lâm Phong, Hạ Lâm Phong muốn gì.

“Được thôi”

Hạ Lâm Phong trong mắt thoáng hiện lên tia sáng khác lạ, anh ta thật không ngờ Lâm Thư Tuyết lại đồng ý nhanh như vậy, chuyện này vượt qua ngoài dự đoán ban đầu của anh ta, cứ nghĩ rằng sẽ cần thêm thời gian nữa, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

“Vậy ngày mai tôi tới đón cô”

“Không cần ngày mai, anh đợi tôi”

Lâm Thư Tuyết nói xong, lập tức quay người bước vào nhà, nếu đã quyết định, thì cần gì phải chờ đợi, Hạ Lâm Phong, để xem anh và tôi, cuối cùng ai mới là người thua cuộc.

Nhìn bóng Lâm Thư Tuyết vừa khuất, Hạ Lâm Phong trong lòng sinh ra cảm giác hỗn loạn, dường như càng lại gần cô, thì anh ta lại càng cảm thấy khác lạ, có gì đó hồi hộp, mong chờ, như là người thợ săn đang tới gần con mồi của mình mà sinh ra cảm giác chiến tanh tag, Lâm Thư Tuyết, tất cả chỉ mới bắt đầu, tôi sẽ từng chút, từng chút một mà lấy đi những hàng phòng ngự của cô.

Lâm Thư Tuyết gỏn gọn chỉ có cái vali quần áo, lúc này cô đang ngồi trên xe của Hạ Lâm Phong để tiến về nhà của anh ta, không hiểu vì sao, khi quyết định làm việc này, cô lại không thấy hồi hộp như bây giờ.

Bây giờ, khi ngồi cùng với Hạ Lâm Phong ở một băng ghế thì cô mới cảm nhận được, Hạ Lâm Phong thật sâu kín và khó hiểu, nhưng, có lẽ chính vì sự sâu kín ấy lại khiến người ta muốn khám phá, rồi không kìm được mà đắm chìm trong đó.

Xe không cần dừng lại, cánh cổng như thấy chủ nhân của nó mà vội mở ra, cứ thế, xuất hiện trước mắt cô là một ngôi nhà sang trọng tỏa sáng ánh đèn, diện tích rộng đủ để xây dựng một khu phố nhỏ.

Để người cầm vali cho mình, Lâm Thư Tuyết bước vào cùng với Hạ Lâm Phong, cánh cửa rộng mở, nhưng không có người giúp việc nào bước ra, xuất hiện trước mắt hai người là một thanh niên trong bộ vest nâu.

Vũ Phi cúi đầu chào hỏi chủ tịch, trong lòng bất ngờ không thôi, lần đầu tiên chủ tịch dẫn người về nhà, mà lại còn là một cô gái nữa, chẳng lẽ đích thân chủ tịch chọn người tối nay, vậy còn…

Vũ Phi còn chưa kịp nói gì thì cô gái phía sau anh ta đã bước lên ngại ngùng chào hỏi, đôi mắt tròn thơ ngây long lanh chớp động, mái tóc ngắn ngang vai dễ thương cùng bộ váy liền trắng hồng xinh xắn, không thể nào phủ nhận, đây chính là một thiên thần mỏng manh dễ vỡ trong lòng mọi người.

Lâm Thư Tuyết hơi dừng ánh nhìn trên người cô gái, nhưng chỉ là trong phút chốc mà thôi, không biết cô nghĩ gì, chỉ thấy đôi môi khẽ mỉm, mắt hơi động, Lâm Thư Tuyết trước khi bước đi đã để lại câu nói đầy mỉa mai.

“Hạ Lâm Phong, đây là thiên thần của anh sao, xem ra rất hợp với anh đó”

Vũ Phi mở to mắt ngạc nhiên nhìn bóng lưng đã khuất trên cầu thang cùng với người xách hành lí, với lời nói vừa rồi của cô gái kia, chắc chắn chủ tịch không thể nào bỏ qua, nhưng nhìn xem, chủ tịch còn không tức giận nữa.

Nói Hạ Lâm Phong không tức giận là chuyện lạ, vì thực chất trong lòng anh ta đang giận muốn sôi máu, tưởng như muốn kéo cô gái kia lại để hung hăng lay thật mạnh cho cô hiểu, Lâm Thư Tuyết, ở trong tay tôi mà cô còn khiêu khích tôi được sao.

Tối hôm đó, thiên thần như lời Lâm Thư Tuyết nói đã gãy cánh, trong một gian phòng tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở đau đớn như nát vụn, tiếng thở trầm ổn cùng ánh mắt nhìn thẳng vào hư không tựa thú hoang nổi điên…Người đàn ông cứ như vậy, từng hành động, từng cử chỉ, đều như những mũi dao nhọn, đang đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé mơ mộng của cô gái dưới thân, đôi mắt tròn xoe long lanh ngập nước ấy cũng không thể kéo lấy đường nhìn của anh ta một lần, trong đầu anh ta, vẫn chỉ hiện lên gương mặt ấy.

Khoác lên áo choàng, không liếc nhìn người con gái đã ngất lịm trên giường, Hạ Lâm Phong bước thẳng ra ngoài cánh cửa, dừng lại một lúc, đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mắt, môi lạnh lùng để lại câu nói rồi bước đi.

“Ngươi về nhà chính cùng mấy người làm đi, để lại bảo vệ là được”

Vũ Phi trong đầu như có búa đập mạnh một phát, miệng ngập ngừng muốn lên tiếng, nhưng bóng người Hạ Lâm Phong đã biến mất trong thang máy rồi, chủ tịch đuổi anh ta về, chẳng lẽ anh ta đã làm sai chuyện gì sao, anh ta sẽ phải ăn nói thế nào cùng lão gia và phu nhân đây.

Hạ Lâm Phong cũng như bao ngày khác, sau khi tắm lại, anh ta cũng lấy cho mình một ly rượu vang, ngồi xuống ghế, và bóng tối lại bao phủ lên mọi vật, nhưng chỉ một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, và khuất dần về hướng gian phòng nào đó.

Mở cửa, bóng người bước vào, cánh cửa lại nhẹ nhàng khép lại, trong không gian như có mùi hương thoang thoảng nào đó cùng ánh đèn trắng chập chờn đầy dụ dỗ, người vừa mới bước vào như không tồn tại, bước chân di chuyển không tiếng động và bóng người anh ta như chìm trong những bóng đêm chớp động luân phiên.

Bóng đen dừng lại trước chiếc giường màu tím đậm, bên cạnh chiếc giường, một hộp đèn màu trắng mỏng manh đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, có thể thấy được qua những ánh sáng nhỏ nhoi ấy, là gương mặt đang chìm vào giấc ngủ ngon.

Cô gái trên giường tựa như một thiên thần bình yên, có thể thấy được hàng lông mi đen cong che phủ đôi mắt đã nhắm lại, đôi môi đỏ hồng tự nhiên quyến rũ cùng mái tóc buông thả tùy tiện trên nệm tím hồng, nhìn cô bây giờ dễ dàng mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng và yếu đuối, dù biết rằng, khi đôi mắt lạnh kia mở ra, sẽ chỉ toàn là hờ hững hư vô.

Đôi mắt vẫn ngắm nhìn chưa dời đi, tựa như nuối tiếc không muốn dời xa, tay muốn đưa ra vuốt lấy mái tóc mềm, để ngửi lấy được mùi hương mát lạnh tựa mưa hoa, mắt muốn nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh sáng ngời đang nhắm lại. Để có thể hiểu rõ được điều ẩn sâu trong đó là gì, và môi, chỉ muốn hôn lên đôi môi đang ngủ say kia, để thỏa mãn đi những nhớ thương chưa được lấp đầy, nhưng anh ta biết, lúc này không thể làm như vậy, bởi lẽ, nếu anh ta làm như thế, chắc chắnmọi chuyện sẽ kết thúc.

Cứ như vậy, trong bóng đêm mờ ảo ánh đèn, có một bóng người đang đứng chìm vào khoảng tối, đưa đôi mắt ngắm nhìn người một người, đầy da diết nhớ thương, và rồi một lúc lâu sau đó, cánh cửa mở ra lại khép lại, bóng đêm, lại hoàn lại bóng đêm như ban đầu.

...

Lâm Thư Tuyết chân trần bước xuống cầu thang, tối qua mặc dù là khác giường, nhưng kì thật cũng không đến nỗi mất ngủ như tưởng tượng, ngược lại là cô đã ngủ rất say, điều này thật kì lạ.

“Lâm Thư Tuyết, cô ở đây thật sao?”

Tiếng oang oang đột nhiên vang lên của Mạnh Long làm Lâm Thư Tuyết xém nữa bước hụt, mới sáng sớm có cần hù dọa trái tim người khác như vậy không, đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, thì cô thấy tên mặt dày Mạnh Long và Hạ Lâm Phong đang ngồi với nhau trên bộ sofa bằng lông thú của Ý.

Mạnh Long mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Thư Tuyết bước xuống phòng bếp, thấy cô đang pha cà phê và làm bữa sáng, anh ta lại càng ngỡ ngàng quay sang nhìn vào ông bạn đang ngồi bên cạnh, giọng ngập ngừng 1 lúc mới lên tiếng.

“Cho dù là vậy, tớ cũng đợi hai người chia tay”

Mạnh Long nói xong thì ra vẻ tội nghiệp mà hai tay che mặt chạy đi, nhìn anh ta cứ như kiểu quả phụ bị bỏ rơi không bằng, nhưng thực chất, trong lòng lại đang gào thét hoan hô, ngồi lên xe, giọng mừng rỡ anh ta nói với người qua điện thoại.

“Xong rồi, thành công”

Quay lại bên trong tòa nhà, Hạ Lâm Phong như không thèm để ý Mạnh Long làm quá rồi chạy đi, đôi mắt anh ta vẫn thủy chung nhìn người con gái vừa mới xuất hiện, trong mắt như sáng lên những ánh sáng dịu dáng đầy ngọt ngào hiếm thấy.

Người con gái trong phòng bếp, mái tóc dài buông thả, đen láy, bồng bềnh như con sóng nhỏ, chiếc váy tím sậm màu nổi bật nước da trắng hồng và đôi chân thon dài, giữa ánh sáng ban mai đang tỏa ra, cô như là thiên thần tám tuổi khi đó.

Lâm Thư Tuyết bỏ qua đôi mắt như diều hâu của Hạ Lâm Phong, bưng ly cà phê và tô phở đậm chất Hà Nội lên bàn, cầm thêm ly nước và cái đũa nhỏ, cô ung dung thưởng thức bữa sáng một mình.

Hạ Lâm Phong nhíu mày khi thấy Lâm Thư Tuyết ăn một mình, đặt quyển báo xuống bàn, anh ta bước lại phía người con gái vô duyên kia, đứng trước bàn, hoàn toàn không hài lòng mà lên tiếng.

“Lâm Thư Tuyết, sao cô không làm bữa sáng cho tôi?”

Lâm Thư Tuyết không thèm trả lời mà tiếp tục ăn phở của mình, sao cô phải làm bữa sáng cho Hạ Lâm Phong, anh ta có bị điên không vậy, đừng tưởng cô ở nhà anh ta mà đòi sai vặt cô, cô không phải ô sin cao cấp cho anh ta.

Hạ Lâm Phong tức không thể chịu được, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm gì cô được, quay vào bếp, lấy ra bánh mì cho vào nướng lại, cầm hai hộp bơ kẹp và ly nước lọc để xuống đối diện cô, quay vào lấy bốn lát bánh mì ra, ngồi xuống bàn, anh ta hầm hầm hổ hổ trút giận lên những thứ xung quanh mình.

Nhìn hai món ăn của hai người, đã có thể thấy rõ sự khác biệt lớn ở đây, một là phần ăn đạt tiêu chuẩn tốt của bữa sáng, còn một là khô khốc thiếu thốn đến đáng thương, ly cà phê thơm lừng đang thỏa hương như trêu ngươi ly nước lọc không mùi vị, còn có tô phở nóng hổi thơm mùi hành phi khác xa hai cái bánh mì kẹp bơ sốt lạnh tanh, và, một buổi sáng, hai tâm trạng, một hoàn hảo, còn một chứa đầy bụng lửa.

Lâm Thư Tuyết ngồi trên xe của Hạ Lâm Phong, nhớ lại vài phút trước đã diễn ra một cuộc đàm luận của hai người, Hạ Lâm Phong sẽ chở cô đi làm, bù lại, cô sẽ phải nấu ăn cho anh ta, nghĩ lại mặc dù thấy mình hơi thiệt một chút, nhưng đành nhường anh ta một lần vậy, dù gì ở đây taxi cũng không được phép ra vào.

Hạ Lâm Phong hài lòng ngồi lái xe, tâm trạng cũng đã được xoa dịu đi nhiều, chở cô đi lại, chuyện này vốn dĩ anh ta sẽ làm, nhưng bây giờ lấy nó ra đặt điều kiện với cô, anh ta tội gì mà không làm chứ.

Tập đoàn Hạ Lâm

Lý Nhã Kỳ ôm hai chồng tư liệu chạy lung tung từ phòng này sang phòng khác, nhìn cô nàng tràn đầy năng lượng đang nói liên thiên chuyện trên trời đất hỡi nào đó, nhưng các nhân viên lại rất tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng còn vang vọng tiếng cười to khắp căn phòng, chẳng mấy chốc, không khí đã vui lên nhiều.

Lý Nhã Kỳ vẫn đang mải tám, thì lại thấy bóng dáng Vân Vũ Phương tiến lại phía mình, mắt mèo sáng lên, cô nàng để lại câu hẹn gặp lại rồi chạy mất dạng, nhìn gương mặt tối đen sát khí của bà Là Sát kia, cô đâu dại đụng vào.

Vân Vũ Phương từ lúc ăn một cái tát của Lâm Thư Tuyết thì tâm trạng đã rất tệ, phải nói là ổ kiến lửa mẹ, bây giờ, các nhân viên cấp dưới đều là những công cụ xả giận của cô ta, dĩ nhiên những người đó đâu ngu ngốc gì mà để cô ta thừa nước thả câu.

Vân vũ Phương đang đi thì dừng lại, nhìn hai người đang giằng co trước mắt thoáng nhíu mày, tên Mạnh Long mặt lì này thật lăng nhăng, hết Lâm Thư Tuyết rồi đến Trương Diệp Lan, anh ta lại đổi khẩu vị rồi sao?

Trương Diệp Lan nước mắt đẫm lệ bịt tai như không muốn nghe Mạnh Long nói gì, cô đã quyết định sang Nhật công tác, cũng hy vọng nguôi ngoai phần nào đau đớn do tình yêu mang lại, để có thể tự tin đứng trước mặt anh ta mà nói tiếng chúc phúc, nhưng nào ngờ lại gặp ngay anh ta lúc này, lúc này, cô vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý ấy.

Mạnh Long đau lòng nhìn người con gái đang khóc lóc trong lòng, kéo cô vào phòng làm việc của mình, sau đó trấn tĩnh bằng một nụ hôn dài nhiệt tình, nhìn nước mắt chảy dài của cô, tim trong lồng ngực như bị ai bóp nghẹt.

Lúc chưa phát hiện ra tình cảm của mình, anh ta đã vô tư mà nhận lời giúp đỡ của người kia, nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh nước mắt của Diệp Lan, anh ta đã không kìm được mà lung lay rung động, để rồi cuối cùng nhận ra mình đã yêu.

Vốn dĩ anh ta sẽ từ từ giải thích cho cô hiểu, nhưng nào ngờ đột ngột nhận được thông báo là cô sẽ đi công tác xa, lúc ấy anh ta đã không kìm được mà chạy đi tìm cô, muốn giữ lấy cô gái yếu đuối này.

Trương Diệp Lan ngồi trong lòng Mạnh Long nghe anh ta nói, đôi mắt ngập nước mở to, lại nghe thấy người nọ nói giữ bí mật, cô cũng không màng anh họ mình bị lừa mà gật đầu, dù gì chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến Hạ Lâm Phong cả.

Vậy là trong công ty, tổng giám đốc Mạnh Long yên tâm mà giở hết những chiêu trò tán tỉnh với Lâm Thư Tuyết, như nói cho ai đó rằng, cho dù anh ta có bạn trai, nhưng chỉ cần hai người chia tay, anh ta sẽ ngay lập tức nhảy vào.

Và dĩ nhiên, làm như vậy chỉ là giết gà dọa khỉ, để cho hai người họ phải luôn ở cùng với nhau mà coi chừng anh ta, và trong những lúc anh ta không tiếp cận Lâm Thư Tuyết nữa, thì Lâm Thư Tuyết cũng phải ở cùng Lâm Phong để đề phòng cảnh giác.



Lâm Thư Tuyết mặt đầy sát khí gõ máy tính trong phòng làm việc, thật không ngờ tên Mạnh Long kia thật chai mặt, cứ tưởng chỉ cần một tuần anh ta sẽ bỏ cuộc, nào ngờ đến cả bạn gái của bạn cũng không bỏ qua, đúng là loại người hết thuốc chữa.

Lâm Thư Tuyết gõ những chữ cuối cùng sau đó chờ in ra, mấy ngày nay ở nhà thì bị tên kia đòi hỏi ăn uống, lên công ty còn phải né tránh tên mặt lì Mạnh Long, cô thật sự sắp chịu không nổi mà bùng nổ.

Cầm lấy bản in ra ngoài, đi đến thang máy thì mới nhớ ra đã quên thẻ trong phòng, nhìn sang thang máy bên kia mới tới tầng mười ba, nghĩ cũng cách hai tầng là đến tầng họp, bây giờ cũng đang rất vội, Lâm Thư Tuyết tiến về thang bộ ngay bên cạnh.

Người đứng ở phía sau nhìn thấy Lâm Thư Tuyết bước xuống cầu thang, bên môi hiện lên nụ cười nham hiểm, chân bước theo sau, đôi mắt vẫn nhắm lấy con mồi trước mắt của mình.

Lâm Thư Tuyết bước xuống từng bậc thang một, bất giác, trong không gian, chỉ còn nghe thấy tiếng giày cao gót nhẹ nhàng vang lên, tất cả nhân viên đều tập trung vào công việc, sự im lặng đến đáng sợ đang diễn ra.

Bỗng nhiên, người phía sau không ngờ tới lại tăng nhanh bước chân, trên tay cầm hai chiếc giày cao gót, chân trần mà lao nhanh về phía con mồi, đến khi đụng trúng được vào người con gái đang ngã xuống kia, thì nhanh nhẹn bỏ chạy, Lâm Thư Tuyết, cô chết đi.

Lâm Thư Tuyết dựa vào những năm học võ thì đã sớm đoán ra có người đi theo sau mình, đến khi người bị đẩy xuống, không né tránh, mà chỉ chuyển nhẹ chân, làm sao cho chịu ít lực thương tổn nhất, vẫn gánh chịu cú ngã xuống cầu thang và đồng ý ôm lấy đất mẹ thân thương để tâm sự, chỉ thấy bên khóe môi đã bị mái tóc đen che khuất, lại cong lên nụ cười kì dị.

...

Hạ Lâm Phong ngồi trong phòng họp, hoàn toàn không nghe thấy tiếng xôn xao bàn tán bên ngoài, bởi vì lầu tám mươi tám đã bị phong tỏa trong ba tiếng, không một nhân viên nào có thể tiếp cận, còn đang tự hỏi tại sao Lâm Thư Tuyết lại chậm chạp như thế, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Dĩ nhiên tiếng chuông ấy không phải của mọi người ở đây, bởi vì trừ người tối cao đang ngồi trên kia, bọn họ không ai giám đặt chuông trong lúc làm việc cả, nếu người đó muốn mình nhanh chóng bị sa thải, thì có thể làm vậy.

Còn đang tò mò vì tại sao chủ tịch lại nghe máy, mà không như mọi khi tắt đi, thì đã thấy bóng người đang lao nhanh khuất khỏi cánh cửa, trong phòng, lúc đầu là mặt ngơ như cái phỗng, sau đó, lại nổi lên bàn tán xí xào.

Đình Văn mặt tái mét chạy theo phía sau chủ tịch, vừa mới nhận được điện thoại của phòng thứ kí, cứ tưởng chủ tịch sẽ không nghe, nào ngờ vừa nghe xong, lại vội vàng chạy đi như thế này, chuyện gì xảy ra, tổng thống giá lâm sao?

Hạ Lâm Phong mặt đông lạnh chạy lại phía thang bộ, trong đầu, chỉ còn vang lên tiếng nói Lâm Thư Tuyết bị té cầu thang, không biết suy nghĩ gì, cũng không biết làm gì ngoài chạy đi tìm bóng dáng cô, Lâm Thư Tuyết, tốt nhất cô đừng bị sao đấy.

Nhìn thấy đám người đang tụ tập phía trước, hơi thở gấp rút cố gắng thu lại, bước chân không còn lao như ngựa phi nữa, nhưng lại thấy một bước chân, sao dài đến như thế, đám người nhìn thấy anh ta đã chủ động nhường đường, chẳng mấy chốc, xuất hiện trước mắt, là gương mặt đang chảy máu cùng với đôi mắt đã ngất lịm đi.

Nhóm người còn đang ngạc nhiên không biết tại sao chủ tịch lại ở đây, lẽ ra giờ này người vẫn còn trong phòng họp, thì đã thấy chủ tịch, hai tay đưa ra ôm Lâm Thư Tuyết vào lòng, và biến mất trước bốn mươi mấy đôi mắt ở đây.

Đình Văn chạy theo Hạ Lâm Phong đến thang máy, sau đó là nhà xe dành riêng cho anh ta, rồi bị tiếng quát lạnh hối thúc lái xe nhanh, trái tim nhỏ của anh ta đập mạnh liên hồi trong lồng ngực của mình, chủ tịch, thật đáng sợ.

Hạ Lâm Phong không để ý gương mặt tái xanh của Đình Văn, trong mắt anh ta bây giờ, chỉ thấy gương mặt xanh xao đang chảy máu của người trong lòng, rút cái khăn trong áo ra, đôi tay hơi dừng lại, sau đó lại thấy như run run mà lau đi những vết máu còn đọng lại, chất chứa trong sự run rẩy không nhận ra ấy, là một trái tim đang đập mạnh không yên trong lòng.

Lâm Thư Tuyết, cô nhất định không xảy ra chuyện gì, nếu không, tôi sẽ không tha cho cô, mặc dù là suy nghĩ đầy nguy hiểm đang diễn ra trong lòng, nhưng đôi tay lạnh lẽo, đã không kìm được mà ôm chặt người con gái này hơn.

Bác sĩ riêng của nhà Hạ Lâm đang mồ hôi đầy đầu, rõ ràng đã nói cô gái này sẽ không sao, chỉ trừ một số trường hợp nặng khác, nhưng người đàn ông đang ngồi ở đây vẫn không buông tha cho anh ta mà đòi sự chắc chắn cuối cùng, nhưng mà anh ta cũng đang chờ kết quả mà.

Hạ Lâm Phong ngồi trước giường bệnh nhìn Lâm Thư Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, anh ta không thích cô như bây giờ, im lặng để anh ta làm gì cũng được, càng không thích màu trắng lạnh lẽo yếu ớt này, nó hoàn toàn không giống cô chút nào.

Người đang nằm trên giường hơi động đậy đôi mắt, dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng cũng không thể thoát khỏi đôi mắt như dán chặt vào người nãy giờ của ai đó, trong không khí, thoáng chốc dâng lên sự khẩn trương khó tả.

Hạ Lâm Phong nhìn đôi mắt vừa mới mở ra, cảm thấy có gì đó khác lạ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng mà chưa quay sang phía anh ta, dường như trên cai trần màu trắng kia có gì đang níu kéo đôi mắt cô lại, cảm giác như cô không hề biết đến sự có mặt của mình, kìm không được sự lo lắng, anh ta đã vội gọi tên cô.

“Lâm Thư Tuyết”

Người con gái nghe thấy tiếng gọi, như là mới phát hiện ra có người bên cạnh mình, quay đầu sang, chỉ thấy đôi mắt trong veo ngơ ngác đầy lạ lẫm nhìn anh ta cùng lời nói vô tình phát ra.

“Anh là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui