Vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất, anh đã xuất hiện như một vị thần, cứu lấy cô khi đang cận kề giữa lằn ranh sinh tử.
Ca Mễ chẳng hay biết được gì cho đến khi có một bàn tay chạm vào cơ thể mình, làn môi cô được phủ lấy bởi một thứ mềm mại quen thuộc, rất nhanh cô đã được trợ giúp để ngoi lên khỏi mặt nước.
Vừa thoát chết trong gang tấc, cô liên tục thở gấp vì thiếu oxy, chưa kịp mở mắt để quan sát xung quanh thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc cận kề bên tai:
- Không sao cả, có anh ở đây rồi.
Ca Mễ kinh ngạc, lập tức quay mặt nhìn anh.
Cô không thể tin vào mắt mình, Thi Kỳ thật sự đã đến cứu cô.
Anh không bỏ mặc cô, vậy mà cô đã tuyệt vọng và nghĩ rằng lần này mình sẽ chết chắc.
- Thi Kỳ...
Anh đưa tay cởi bỏ gây chói đang siết chặt hai tay cô.
Cơ thể cả hai ướt sũng, bọn bất lương đang đứng phía trên bờ nở nụ cười nham nhở.
Tên Tô Quốc Long nghĩ rằng lần này anh đã thật sự đầu hàng và chấp nhận giao ra số tài sản hắn yêu cầu.
Cô chẳng muốn bản thân mình phải mè nheo yếu đuối, nhưng không hiểu vì sao lúc này khi nhìn thấy anh, nước mắt cô lại rơi không thể kiểm soát.
Một phần do cô đang rất sợ, phần còn lại là có chút cảm động vì mình đã được cứu kịp thời khi cái chết cận kề.
Kẻ khốn họ Tô nở nụ cười hài lòng xen lẫn đểu cáng, hắn cất lời tự cao như thể mình đang là người chiến thắng trong một trò chơi do hắn là kẻ tạo ra luật:
- Cuối cùng thì mày cũng đến.
Tao còn tưởng mày xem cô ta không bằng số tài sản kia.
Chủ tịch Phó à, bây giờ một tay giao tiền một một tay nhận người.
Nếu muốn yên thân ra khỏi đây thì mày nên biết mình phải làm gì rồi đó.
Cô sợ hãi liền ôm lấy cổ anh, Thi Kỳ cũng dịu dàng vòng tay giữ lấy eo cô rồi đỡ cô lên bờ.
Giữa làn gió của đêm khuya, cơ thể thấm đẫm nước ướt sũng từ đầu đến chân càng khiến da thịt thêm buốt giá, cô sắp đứng không vững vì quá lạnh.
Anh điềm tĩnh nhìn bọn chúng, thái độ bình thản đến đáng sợ, có lẽ như đến giờ phút cuối cùng, ai thắng ai thua vẫn chưa phân định được, ván cờ này phút chốc nữa thôi sẽ bị lật ngược.
- Đây không phải là cuộc chơi, bởi tao đã thua bao giờ đâu.
Lời nói ẩn ý đầy khó hiểu của anh chưa gì đã khiến chúng hoang mang.
Xem ra việc thao túng tâm lý của bọn người có máu liều nhưng lại rất vụng về trong hành động cũng không mấy khó khăn.
- Thằng khốn, mày nói vậy là có ý gì?
Câu hỏi thẳng thừng của Tô Quốc Long càng thể hiện rõ sự bối rối, đắn đo đến cùng cực trong hắn dù anh chưa ra tay cũng chưa có dấu hiệu gì là phản kháng.
Nhưng xét về mặt tâm lý, hắn đã thua cuộc hoàn toàn.
- Mày không cần phải thắc mắc, vì ngay lập tức mày sẽ có câu trả lời.
Anh chỉ vừa nói dứt câu thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên văng vẳng, từng hồi hùng hồn kéo dài như một loại vũ khí vô hình đang đe dọa đến sự tự tin cao ngạo của bọn chúng.
- Mẹ kiếp, mày dám báo cảnh sát à?
Suy đi nghĩ lại, anh càng không thể hiểu được, vốn dĩ tên Tô Quốc Long cũng là kẻ được ăn học đàng hoàng, thậm chí là học cao do gia đình có điều kiện nhưng tại sao hắn có thể làm ra một chuyện ngớ ngẩn đến thế.
Hiện tại hắn đã đến rất gần với sự trả giá khi luật pháp đã tìm đến để cho tay hắn vào còng nhưng hắn vẫn có thể hỏi anh một câu hỏi ngu xuẩn, hắn nghĩ anh không dám báo cảnh sát.
Có lẽ vì Tô Quốc Long rất đề cao vị trí của Ca Mễ trong lòng anh.
Hắn nghĩ chỉ cần lấy cô ra làm con tin và nhất mực uy hiếp thì anh sẽ lo sợ bọn chúng làm hại đến mạng sống của cô, từ đó cũng e ngại việc báo cảnh sát.
Nhưng hắn chỉ biết một mà không biết hai, từ trước đến nay anh chưa từng yêu ai sâu đậm, huống hồ cô còn là người vợ cũ mà anh đang ngày ngày muốn trả thù.
Tại sao anh phải dại dột, đơn thân độc mã đến đây một mình để giải cứu cô, sẽ chẳng có một món hời nào để chúng đạt được cách dễ dàng như vậy.
Giờ thì chúng cũng có được chút thành tựu, đó là cuộc sống giam giữ nơi ngục tù và chiếc còng số tám luôn sẵn sàng chờ chúng cho tay vào.
Những kẻ ngu xuẩn thường nghĩ mình nguy hiểm.
Cho đến khi nhận ra bản thân chúng cũng chỉ là con mồi nhưng lại đâm đầu chạy về phía thợ săn.
Trước khi bắt đầu cuộc tháo chạy, tên Tô Quốc Long không quên nhìn anh, hắn nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ tức giận mà phán lại một câu:
- Mày dám chơi tao, cứ chờ đó!
Nhưng chạy trời không khỏi nắng, khi cảnh sát đã bao vây xung quanh khu vực trung tâm bơi lội thì dù bọn chúng có làm cách nào đi chăng nữa cũng khó bề thoát được, trừ khi chúng mọc cánh.
Giọng nói của lực lượng chức năng dõng dạc vang lên như một lời phán quyết về tương lai sắp tới phía sau song sắt của bọn người xem thường luật pháp, liều mình làm chuyện điên rồ:
- Chúng tôi đã bao vây xung quanh khu vực này.
Đề nghị các người giơ tay lên đầu hàng để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật!