Thái độ ngại ngùng và khó xử của Thi Kỳ càng khiến cho người phụ nữ kia thêm phần thích thú.
Trong khi anh đang tìm cách né tránh thì cô ta lại từ tốn rút đến như muốn dâng hiến thân xác cho anh.
- Thay vì phí sức gõ cửa, sao chúng ta không tận hưởng giờ nghỉ trưa, vui vẻ cùng nhau một chút chẳng phải tốt hơn sao?
Dáng vẻ ỏng ẹo cùng lời lẽ điệu đà của Tô Nhất Lam khiến anh nổi cả da gà.
Thi kỳ không có hứng thú với những người phụ nữ bạo dạng chủ động sấn tới bằng hành động thiếu thông minh như vậy.
- Cô đứng yên đó, đừng đến gần tôi.
Anh đưa tay tìm điện thoại trong túi quần nhưng không thấy, Thi Kỳ nhớ ra lúc làm việc anh đã đưa điện thoại cho trợ lý giữ nên không mang theo.
Nhìn vào không thể phủ nhận rằng Tô Nhất Lam là một phụ nữ có sức quyến rũ, có nhan sắc xinh đẹp.
Tuy nhiên đối với anh bề ngoài không phải là tất cả để có thể thu hút được anh.
- Anh thật sự không có chút cảm giác nào với tôi sao?
Câu hỏi thẳng thừng của cô ta chẳng khiến anh cảm thấy bối rối mà ngược lại Thi Kỳ rất thẳng thừng và dứt khoát nói rõ:
- Không hề.
Cô ta nào nghĩ sẽ bị anh từ chối một cách thẳng thừng như vậy.
Tô Nhất Lam cũng có chút ê mặt, nhưng cô ta vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ.
Có thể nói anh càng tỏ ra lạnh nhạt khước từ thì cô ta lại càng thêm phần hứng thú, điều gì càng khó chinh phục thì khi đạt được lại càng có giá trị.
- Có thể hiện tại anh mạnh miệng nói như vậy, nhưng tương lai biết đâu sẽ khác.
Ngẫm lại cô ta cũng có chút ngưỡng mộ dành cho anh, một người đàn ông còn trẻ như vậy mà đã có sự nghiệp rực rỡ ngoài ra cũng chẳng dễ bị quyến rủ bởi phụ nữ, thật hiếm có khó tìm.
- Cô không phải gu của tôi, đừng nghĩ vớ vấn nữa.
Lại một lần nữa anh thẳng thừng, phũ phàng với cô ta, Tô Nhất Lam cười phá lên, vẻ mặt thản nhiên không chút xấu hổ.
Thực chất trong lòng anh, ngoài sắc đẹp của vợ cũ ra thì không chấp nhận nhan sắc nào khác quyến rũ mình.
- Vậy ra gu của anh vẫn trước sau như một, là mẫu người như Tiểu Ca Mễ sao? Yêu lại vợ cũ, thú vị lắm không?
Ở đâu ra kiểu người quyến rũ, cưa cẩm không được lại quay sang nói mấy lời như mỉa mai, châm chọc.
Xem ra cô ta xéo xắt hơn anh nghĩ nhiều.
- Cô đã vượt quá giới hạn hỏi.
Nếu nói về tài năng "chặn họng" người khác và khiến đối phương lập tức bị xấu hổ thì Phó Thi Kỳ rất xứng đáng nhận huy chương vàng.
Bỗng anh nghe giọng nói từ trợ lý của mình, hình như anh ấy đang hỏi nữ trợ lý của Tô Nhất Lam có thấy anh đâu không.
Trong lúc trợ lý của cô ta vẫn đang ấp úng thì Thi Kỳ liền nhân cơ hội đập cửa:
- Tôi ở trong này, cửa bị khóa rồi, mau giúp tôi mở cửa.
Trợ lý của anh khó hiểu nhìn nữ trợ lý của Tô Nhất Lam, tại sao cô ta lại dửng dưng đứng bên ngoài trong khi anh đang bị kẹt bên trong.
Anh ấy nào biết cô ta chính là người đã nhốt anh lại nên mới vờ như không nghe thấy anh nói.
Cuối cùng Thi Kỳ cũng được thả ra ngoài.
Gặp phải những người phụ nữ lắm chiêu trò như cô ta khiến anh phải hoang mang, áp lực: "Chỉ trách mình quá đẹp trai".
----------------------------------
Dẫu anh bảo không thích chú chó nâu tên Fin nhưng cô vẫn nhờ anh chăm sóc chú cún khi cô phải đi làm.
Hôm nay anh có thời gian nghỉ, nhưng phải trông cún cho cô.
Kể ra con chó này cũng rất ngoan, cô để cho nó một tấm nệm nhỏ ở góc tường trong phòng thì nó liền ngủ ngoan ở đó chứ chẳng hề trèo lên giường hay quậy phá phòng ngủ.
Chú chó cũng không đi vệ sinh bậy mà biết đi vào khay vệ sinh đã được chuẩn bị sẵn cho nó.
Anh đang ngồi xem phim trên máy tính trong phòng làm việc và cũng là nơi anh hay đọc sách, bé Fin nằm cuộn tròn dưới chân anh.
Một lúc sau chú cún ngồi dậy rồi phóng hẳn lên đùi anh, ánh mắt nó to tròn cùng gương mặt ngây ngô đầy nịnh bợ.
- Gấu...
Anh chau mày, định đuổi nó ra khỏi người nhưng sao trông nó lại dễ thương như vậy, cứ như một đứa bé nũng nịu muốn được nuông chiều.
- Mày xuống sàn mà nằm, đừng phóng lên đây chứ.
Chú cún bỏ ngoài tay lời lẽ hằn hộc của anh, nó nằm im trên đùi anh như, tận hưởng cảm giác mềm mại ấm áp.
- Con chó này...thật là...
Vì là thú cưng của cô nên anh càng không dám cư xử mạnh bạo, sao bây giờ anh lại thấy mình sợ "vợ" như vậy, chưa gì mà đã rén rồi.
Bé cún nằm ngủ ngon lành trên đùi anh, trông nó ngoan ngoãn, anh chẳng nỡ khiến nó tỉnh giấc: "Chẳng lẽ mình bị con cún này quyến rũ rồi sao?"
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng kêu "chít chít" nhưng không rõ ràng lắm.
Chú chó thông minh có đôi tai nhạy bén đã nghe rõ mồn một, nó vội phóng xuống sàn, đưa chiếc mũi nhỏ nhắn mà hửi hửi khắp nơi trên sàn, chân liên tục bước đi nhưng thể đang muốn thăm dò từng ngóc ngách của căn phòng.
Bất chợt nó đứng sát góc tường nơi có đặt một kệ sách bằng gỗ khá lớn rồi liên tục sủa lớn.