Ngừoi xinh đẹp thường nhận được nhiều sự chú ý, đương nhiên cũng thu về không ít ánh nhìn thù địch của các cô gái khác.
Có một cô bạn trong lớp từ khi bắt đầu lên đại học đã luôn ghen ghét, nói xấu Mạc Uyển Dư và Lạc Phi Phi.
Nhìn hai cô ngày càng xinh đẹp, thành tích cũng tốt, cô ta càng ghen ghét hơn.
Trước hôm nay, cô ta đã tới đây trước, còn xin được một tấm bản đồ thủ công của những ngừoi đã tới đây trước đó, biết được có một vị trí rất dễ lạc đường.
Cô ta đã cười gian xảo trong lòng, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối, cô ta đi tới gần Mạc Uyển Dư, cười thân thiện với cô
Đinh Mộc, củi không còn nhiều nữa, mọi người đều đang bận, cậu đi tìm thêm củi với tớ nhé.
Mạc Uyển Dư không nghĩ ngợi gì, sảng khoái đồng ý.
Đứng dậy kéo cao chiếc khoá áo khoác rồi đi theo cô bạn gian xảo kia.
Cô ta dẫn Mạc Uyển Dư đi tới khu bên cạnh, củi cũng có khá nhiều, Mạc Uyển Dư thấy chỗ này không xa chỗ cắm trại là bao, nên cũng không nghi ngờ gì cả.
Cô bạn kia trước đó đã đi qua khu này, đánh dấu lối có thể về được.
Quanh đây nhiều đường quanh co, nếu chưa từng tới nơi này, chắc chắn rất dễ lạc đường, vì trong núi không có đường cụ thể, chỉ có ngừoi đi qua rẽ cây sang hai bên làm đường đi.
Mạc Uyển Dư chuyên tâm nhặt củi mà không để ý, cô bạn kia đã lẩn mất từ bao giờ, chỉ còn lại cô cặm cụi với đống củi trên tay, lúc cô quay ngừoi lại thì đã không còn thấy bóng ai nữa rồi.
Nhìn lại một lượt xung quanh, bốn phía đều là cây, chẳng khác nhau là bao.
Lúc này Mạc Uyển Dư mới hoang mang, không biết mình đã đi vào vào rừng được bao xa.
Cô hốt hoảng chạy ngược lại với hướng mình vừa nhặt củi, nhưng đi một hồi giống như lại quay lại chỗ cũ vậy, trời càng ngày càng tối, Mạc Uyển Dư dâng lên sợ hãi.
Từ nhỏ Mạc Uyển Dư đã mạnh mẽ, chẳng sợ bị bắt nạt.
Dù sức yếu hơn đối phương vẫn ngoan cường đánh trả, nhất quyết không chịu thua.
Cô cũng không giống những nữ sinh khác sợ động vật nhỏ.
Nhưng thứ đáng sợ nhất với cô lại là bóng tối.
Cô sợ ở một mình trong nơi tối tăm, còn sợ cả ma quỷ.
Hốc mắt Mạc Uyển Dư nóng dần, sau một hồi không tìm được đường ra, cô sợ hãi bật khóc nức nở.
Phía bên kia, Lạc Phi Phi cũng nhận ra sự vắng mặt của Mạc Uyển Dư
Các cậu có ai nhìn thấy Đinh Mộc không?
Không có.
Một ngừoi kéo lại cô bạn kia: Lúc nãy tớ thấy Định Mộc đi về phía sau với cậu mà.
Cậu ấy không về cùng cậu à.
Cô bạn kia chột dạ, nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: Tớ nhặt được khá nhiều củi rồi nên về trước.
Đinh Mộc nói muốn kiếm thêm chút nữa với khen cảnh phía sau đẹp, muốn ở lại ngắm thêm một lúc nên tớ không đợi cậu ấy.
Gọi điện thoại cho cậu ấy xem nào.
Đây là trong núi, không có chút sóng nào cả, tớ đã thử gọi rồi.
Mọi người đều tỏ vẻ lo lắng, đây là trong núi, liệu Mạc Uyển Dư có xảy ra chuyện gì không.
Cô bạn kia bây giờ mới thấy sợ hãi, lo rằng Mạc Uyển Dư mà xảy ra chuyện, cô ta sẽ chính là hung thủ giết ngừoi.
Mọi người không liên lạc được với Mạc Uyển Dư, cả đám xôn xao lo lắng, sau cùng chia thành từng tốp soi đèn đi tìm kiếm cô.
Mạc Uyển Dư sợ hãi, chỉ biết tìm một gốc cây ở chỗ rộng rãi nhất, ngồi ôm lấy cơ thể của mình, cả ngừoi run rẩy.
Nhiệt độ ban đêm càng lúc càng xuống thấp, Mạc Uyển Dư thấy đầu dần nặng trĩu, cuối cùng rơi vào hôn mê lúc nào không hay..