Ba Mạc thấy thuyết phục Mạc Khải Liêm không được, lông mày nhăn lại tức giận
Chú đã không muốn thì thôi.
Ra ăn cơm đi, chị dâu chú hôm nay nấu nhiều món lắm.
Mạc Uyển Dư và Mạc Hàn đang giúp mẹ Mạc bày thức ăn, thấy hai ngừoi bước vào thì cùng lên tiếnh chào hỏi
Chú nhỏ.
Mạc Khải Liêm nhìn qua hai anh em
Ừm, đều lớn cả rồi.
Chú suýt không nhận ra được bé Mộc nữa rồi.
Mạc Uyển Dư giật mình, nghe âm thanh trầm thấp gọi tên mình.
Cô chợt nhớ ra, trong nhà họ Mạc, ngoài anh trai cô, còn có một ngừoi nữa vẫn chỉ gọi tên thật của cô.
Đã bao nhiêu năm, giờ lại được nghe giọng nói ấy gọi lại.
Tay nghề củ chị dâu càng ngày càng suất xắc.
Chú thích thì mau dọn về nhà đi, chị nấu cho chú ăn.
Ở ngoài bôn ba một mình, cơm nước chắc cũng không chịu ăn đàng hoàng đúng không.
Mạc Khải Liêm chỉ cừoi: Cũng không đến nỗi nào.
Đàn ông các chú ai chẳng giống nhau.
Cứ phải có bàn tay phụ nữ nhúng vào chăm sóc thì mới nghiêm chỉnh được, chú cũng nên tìm đối tượng dần đi, cũng sắp đến đầu ba rồi.
Em cũng đang cân nhắc.
Mạc Uyển Dư và Mạc Hàn không chen vào câu gì, hai anh em chỉ chú tâm ăn uống, thỉnh thoảng lại lườm nhau, trêu trọc một chút.
Mạc Khải Liêm chuyển sự chú ý sang Mạc Hàn
Thằng nhóc này nên đưa đến công ty để rèn luyện dần.
Nghe nói thành tích của cháu luôn thuộc top đầu, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tế cũng rât nghiêm trọng.
Nên tới tập đoàn học hỏi ba cháu nhiều hơn.
Mạc Hàn thở dài: Cháu đi theo chú được không, cháu không có hứng thú gì với sản nghiệp của Mạc gia cả.
Ba Mạc tức giận quát anh: Linh tinh, sau này trách nhiệm gánh vác gia tộc là của con, con không định có trách nhiệm, muốn Mạc gia sụp đổ trong tay con sao.
Ba để bé Mộc gánh vác đi, dù em ấy học hành chẳng ra sao nhưng vẫn dùng danh nghĩa ngồi vào ghế chủ tịch được mà.
Lần này đến lượt mẹ Mạc tức giận, đánh anh một cái: Uyển Dư là con gái mà con bắt em phải làm chuyện nặng nhọc thế à.
Con là anh trai, phải có trách nhiệm kiếm tiền cho em gái tiêu chứ.
Ba mẹ thật là trọng nữ khinh nam.
Mạc Khải Liêm lúc này mới hỏi tới Mạc Uyển Dư:
Bé Mộc sắp tới sẽ thi đại học đúng không? Đã có định hướng gì chưa?
Mạc Uyển Dư cúi gằm đầu xuống, lý nhí: Cháu cũng chưa biết ạ.
Thành tích của cô thật ra chẳng ra sao, lúc cao lúc thấp tuỳ may mắn, điều này cũng làm mẹ Mạc lo lắng cô sẽ không đỗ được vào một trường đại học tốt.
Mẹ Mạc gắp một miếng thịt vào bát của cô: Thành tích của con bé không tốt lắm nên chị cũng lo lắng.
Con bé thích chụp ảnh nhưng lại không định theo nghề này mà muốn học kinh tế.
Mạc Khải Liêm gật đầu: Học kinh tế cũng tốt, sau này có thể về làm cho gia đình, hoặc đi theo em cũng được.
Học nhiếp ảnh sẽ phải cầm máy ảnh chạy nhảy khắp nơi, sẽ rất mệt mỏi.
Chị cũng lo con bé vất vả, học kinh tế cũng được.
Mạc Uyển Dư biết thánh tích của mình không tốt, cũng đã có suy nghĩ sẽ tới đại học C học kinh tế, điểm trường đó không cao, khả năng cô thi đậu sẽ dễ hơn.
Ba mẹ muốn ở gần chăm sóc cô, ý muốn cô học tại thành phố A, nhưng cô biết khả năng của mình đến đâu.
Không muốn ba mẹ suy nghĩ nên hiện tại cô chưa nói với ba mẹ dự định của mình.
Mạc Khải Liêm nhìn cô, Mạc Uyển Dư giật mình, ánh mắt đó giống như có thể nhìn thấu những tính toán nhỏ của cô vậy..