Khi bắt đầu dùng bữa, có lẽ là do đã có ý định sắp xếp từ trước mà trên bàn ăn của gia đình Mạc Uyển Dư lại xuất hiện Tiêu Lãng với Thẩm Mạt.
Tiêu Lãng nháy mắt tinh nghịch với cô, còn Thẩm Mạt ra vẻ e thẹn lấy lòng mọi người.
Cô ta muốn ngồi cạnh Mạc Khải Liêm, nhưng anh lại chọn ngồi cạnh ông Mạc, phía bên còn lại là Mạc Uyển Dư, rồi tới Mạc Hàn.
Cô ta không vui vẻ lắm, trong lòng thầm chửi thề rồi, nhưng mặt vẫn nở nụ cười giả tạo, luôn liếc nhìn anh ở phía đối diện.
Mạc Khải Liêm vẫn luôn thờ ơ, không thèm cho cô ta một ánh mắt.
Cô ta bực bội, muốn gắp đồ cho anh tỏ vẻ ân cần cũng không được, vậy nên quay sang bà Mạc ở phía bên cạnh, đon đả thể hiện mình là một nàng dâu tốt.
Ông bà Mạc rất vui vẻ, cừoi nói đáp lại cô ta, lại thêm cả Tiêu Lãng tiếp chuyện, ai nhìn vào cũng thấy ngưỡng mộ gia đình này thật hạnh phúc.
Mạc Uyển Dư nhìn mà phát bưc, gắp miếng thịt bò đút mạnh vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Mạc Khải Liêm hơi nhếch khoé môi, vui vẻ.
Thẩm Mạt nhìn thấy nụ cười của anh, tim đập hẫng một nhịp, vừa rồi cô ta dỗ ông bà Mạc đến mức cừoi vui vẻ, cô ta nghĩ anh cũng đang cười vì nghe thấy cô ta nói chuyện, vậy nên ánh mắt nhìn anh càng thêm nóng bỏng, lộ liễu.
Bà Mạc thấy Mạc Khải Liêm vẫn yên lặng từ nãy tới giờ, sợ Thẩm Mạt lúng túng, vậy nên ra hiệu cho Mạc Khải Liêm, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn không chịu tỏ thái độ gì.
Bà Mạc:"Thẩm Mạt đúng là một cô gái tốt, con mà trở thành con dâu bác thì đi ngủ bác cũng cười mất.
Thẩm Mạt tỏ vẻ thẹn thùng: Bác gái quá khen, con có nhiều tật xấu lắm, sợ anh Khải Liêm sẽ không ưng con.
Bà Mạc: Con vừa xinh đẹp lại giỏi giang, nhà bác lấy được con thì là do nhà bác may mắn.
Mạc Uyển Dư nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng khó chịu đến mức món ăn dính đầy hành mà cô ghét vẫn cho vào miệng nhai mà cô không nhận ra.
Mạc Khải Liêm biết hũ dấm nhà anh lại đổ rồi, hôm nay là ngày vui của ba mẹ anh, anh vốn không muốn so đo, nhưng họ lại không quan tâm đến suy nghĩ của anh, trước mặt anh cừoi nói, chỉ thiếu nước gọi ba mẹ chồng với con dâu luôn rồi.
Mạc Khải Liêm đặt đôi đũa xuống, nhìn bà Mạc nói: Mẹ, mẹ đừng có nhận lung tung.
Cô ta nói đúng đó, con không ưng.
Với cả, con có bạn gái rồi.
Mạc Uyển Dư trong lòng giật thót, tim đập thình thịch ngày càng nhanh, anh vậy mà thừa nhận ngay trước mặt tất cả mọi người rằng mình đã có bạn gái.
Khuôn mặt Thẩm Mạt cứng đờ, trắng nhợt, tim cô ta như bị bóp mạnh một cái, không tin vào tai mình nữa.
Mạc Khải Liêm như vậy mà lại công khai tại nơi đông người như này rằng anh đã có bạn gái, như vậy khác nào tát vào mặt cô ta.
Ông bà Mạc cũng thấy ngượng ngùng nhìn sang xem vẻ mặt của Thẩm Mạt.
Không khí trên bàn ăn trở lên khá khỏ xử.
Mạc Hàn cười khinh bỉ một tiếng, tâm trạng vô cùng tốt, gắp thức ăn cho Mạc Uyển Dư.
Cô vẫn tiếp tục ăn, che dấu sự thấp thỏm nhưng cũng hưng phấn trong lòng.
Ông bà Mạc dù lúng túng nhưng con trai đã ba mươi hai năm độc thân giờ dõng dạc tuyên bố với họ rằng anh đã có bạn gái, hai ông bà vẫn thầm vui mừng trong lòng, muốn hỏi thêm vài câu về bạn gái anh nhưng lại ngại Thẩm Mạt ở đây, đành phải nuốt xuống sự tò mò.