16
“Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện một chút.
”
Không biết từ khi nào Chu Chú đã đứng ở bên cạnh người tôi, vẻ mặt cô đơn.
“Hình như chúng ta không có gì cần nói, anh Chu?” Tôi không có lời nào để nói mà nhìn về phía hắn.
Chia tay cũng không dám gặp mặt để nói, lúc này lại nhảy ra để làm cái gì?
Hắn trực tiếp lôi kéo cổ tay của tôi, kéo tôi đi ra ngoài.
“Miểu Miểu, anh hối hận…”
Giọng nói của Chu Chú khàn khàn:
“Anh sẽ từ bỏ tất cả, chúng ta quay lại đi…”
Tôi cong môi lên cười một nụ cười mỉa mai:
“Xem ra Hà ảnh hậu hầu hạ không được tốt rồi, khiến cho anh Chu gầy cả người, anh hối hận, còn tôi thì ngại ghê tởm.
”
Chu Chú bỗng hoảng loạn, chân tay luống cuống bắt lấy tay của tôi:
“Miểu Miểu, anh cũng có nỗi khổ trong…”
Mà tôi chỉ cảm thấy ghê tởm:
“Chu Chú, buông tôi ra.
”
Tôi chán ghét mà đẩy hắn ra phía ngoài.
Cho đến khi nắm đấ.
m của Giang Ích dừng ở trên mặt hắn, Chu Chú thấy thế vừa muốn phản kích, tôi vội kéo Giang Ích sang một bên.
“Tôi đã nói với cậu thế nào? Bảo cậu phải chú ý ngôn hành cử chỉ, cậu đều đã quên rồi sao.
”
Anh cắn răng trả lời: “Không quên, nhưng không nhịn nổi…”
Tôi trực tiếp nắm lấy tay Giang Ích, nhìn về phía Chu Chú:
“Nếu đã gặp thì giới thiệu một chút, bạn trai mới của tôi, trẻ hơn anh, đẹp hơn anh, ưu tú hơn anh, cơ thể còn tuyệt vời hơn cả anh.
”
Tôi cười nhạt dùng khóe mắt nghiêng mặt liếc hắn một cái:
“Tôi cũng không thèm để người đàn ông hơn hai mươi năm tuổi vào mắt.
”
“Là m anh không xứng.
”.