Nhân viên lấy thực đơn đưa cho bọn họ, Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành đang xem điện thoại, chắc là hắn không thích làm loại chuyện hạ mình như gọi món ăn.
Phó Lễ Hành thích ăn thịt, nên thực đơn mà Đồng Vũ Vụ gọi chỉ có hai đĩa chay nhỏ nhoi đáng thương, còn lại đều là các món có thịt.
.
Tần Dịch vừa về nước không lâu, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện cần làm, hôm nay còn chưa tan tầm mà Tưởng Khải đã tới kéo hắn đi dùng cơm.
"Ngành ăn uống có lợi nhuận rất cao, Hứa lão tam đã mở mấy được mấy cửa hàng lẩu rồi đấy.
Hình như là nhượng quyền, vừa hay tôi cũng thèm, chúng ta tới ủng hộ đi."
Tần Dịch cũng vui vẻ đồng ý.
Tưởng Khải đang luyên thuyên nói chuyện, đột nhiên thoáng nhìn bãi đỗ xe khu A có một chiếc Panamera màu trắng, vẻ mặt quái dị nói: "Thật là đúng dịp, Vũ Vụ cũng tới đây à?"
Nghe được cái tên quen thuộc, bước chân Tần Dịch dừng lại, nhìn về phía chiếc xe kia.
Tưởng Khải nghĩ đến điều gì đó, thở dài một tiếng, "Đây thật là xe của Vũ Vụ, cô ấy từng đăng lên vòng bạn bè một lần, hình như là do chồng tặng.
Ầy, biển số xe cũng có ý nghĩa ghê, 906 chẳng phải là sinh nhật của cô ấy à?"
"Nhưng mà Vũ Vụ tới nơi này làm gì nhỉ?"
Suy nghĩ của Tần Dịch xoay chuyển, khi hai người đi về phía thang máy, hắn còn vô thức chỉnh lại quần áo, rồi nhìn xem thử tóc có bị rối hay không.
Trung tâm bách hoá này rất lớn, mặc dù tỉ lệ đụng phải cô là rất nhỏ, nhưng hắn vẫn hi vọng khi cô nhìn thấy hắn, vẻ ngoài của hắn cũng không quá tệ.
Trên đường đi, Tần Dịch hết nhìn đông tới nhìn tây, Tưởng Khải thấy hắn như vậy thì ngượng ngùng cười một tiếng: "Cậu nhìn cái miệng tôi này, thật đúng là không biết tiết chế mà."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang cầu khẩn không thôi, tốt nhất đừng đụng phải Vũ Vụ, nếu không sẽ xấu hổ chết.
Cao Thịnh nói đúng, tất cả đều đã là chuyện cũ, tốt nhất là nên quên hết đi.
Nếu Tần Dịch nổi điên đi làm loại chuyện như đào chân tường, người cuối cùng gặp nạn còn không phải là Vũ Vụ sao?
Đại khái là Thượng Đế không nghe được lời cầu nguyện của Tưởng Khải, hai người vừa bước vào tiệm lẩu, lúc được chủ quản dẫn đi vào phòng khách liền tình cờ nhìn thấy Đồng Vũ Vụ cùng Phó Lễ Hành.
Tướng ăn của Đồng Vũ Vụ rất nhã nhặn, có thể là do bị khí nóng của nồi lẩu phả tới mà trên mặt cô hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hôm nay cô dùng loại phấn lót rất mỏng để trang điểm, làm cho dung nhan của cô càng trở nên mỹ lệ, mồ hôi cũng làm cho làn da của cô trông trắng và sáng hơn.
Phó Lễ Hành có thể tự phục vụ mình, Đồng Vũ Vụ cũng không chắc hắn có thích hay không nên số lần cô gắp thức ăn cho hắn không nhiều.
Phó Lễ Hành không hay ăn lẩu, nhưng nồi lẩu này lại thiên về khẩu vị cay mặn nên hắn ăn không ít.
Trong lòng Tưởng Khải hoảng hốt, cũng không tính tới chào hỏi với Đồng Vũ Vụ ngay lúc này, đang chuẩn bị kéo Tần Dịch đi thì thấy Tần Dịch đã đi trước hắn một bước, tiến nhanh về phía trước.
Khi tới bên cạnh bàn của hai người kia, giống như muốn làm cho ai đó ngột ngạt, hắn chủ động mở miệng: "Phó tổng, thật là trùng hợp."
Khi Đồng Vũ Vụ nhìn thấy Tần Dịch, biểu cảm trên khuôn mặt cô không mấy kinh ngạc như khi gặp hắn ở trung tâm thương mại lúc trước.
Cô mặt ngoài trấn định, làm như không biết Tần Dịch, giống như Tần Dịch chỉ là người quen của Phó Lễ Hành.
Sắc mặt cô bình tĩnh, nhưng nội tâm thì lại không ngừng than thầm.
Có mấy người sống đến tuổi của cô mà không có người yêu cũ, nhưng sao tần suất chạm mặt của cô và người yêu cũ sao lại cao đến thế này hả.
Hai ngày trước vừa mới gặp, hôm nay lại đụng phải!
Phó Lễ Hành hơi ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, mặt mày hờ hững: "Ừ."
So với lần trước hắn còn đi ứng phó một chút, lần này một chữ cũng không muốn nói thêm.
Trên thương trường đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tuy hành động của Phó Lễ Hành cách hai chữ 'lịch sự' cả vạn dặm, thì cũng không ai dám bàn ra nói vào.
Phó gia tài đại khí thô, lại có quyền có thế, đương nhiên có quyền kiêu ngạo.
Tưởng Khải cũng cảm thấy Tần Dịch đây là đang tự chuốc lấy nhục, còn gây phiền toái cho Đồng Vũ Vụ.
Nhưng luận thân sơ xa gần, quan hệ giữa hắn và Tần Dịch sâu hơn, chuyện đã đến nước này thì hắn chỉ có thể đứng ra hoà giải, "Phó tổng, thật là đúng dịp, Vũ Vụ, mới vừa rồi tôi còn thấy xe của cậu ở bãi đỗ xe, tôi còn tưởng là mình hoa mắt."
Lúc này Đồng Vũ Vụ thật sự hi vọng là đừng ai trong số bọn họ để ý đến cô.
Cô cười cười, đem một lọn tóc vuốt ra sau tai, thái độ thoải mái lại tự nhiên, "Ừ, hai người cũng tới ăn lẩu à?"
"Cậu không thấy trên vòng bạn bè à, đây là quán Hứa lão tam mở, bọn tôi tới để ủng hộ ấy mà."
Trong lòng Đồng Vũ Vụ nhéo một cái, cô hơi đâu mà đi để ý chỗ này là của người qua đường giáp* nào đó trong vòng bạn bè mở chứ.
Sớm biết đây là quán của bạn Tần Dịch mở, cô sẽ không bao giờ lôi kéo Phó Lễ Hành tới.
"Là Hứa Khai Luân mở?" Đồng Vũ Vụ kinh ngạc, "Tôi không để ý." Cô lại nhìn về phía Phó Lễ Hành, giọng điệu thân mật, "Nếu biết là hắn mở, chúng ta nói không chừng có thể đi cửa sau, không cần chen chúc ở bàn hai người này."
Phó Lễ Hành mỉm cười gật đầu: "Không nên làm phiền người khác."
Bởi vì cô vô thức nghiêng thân mình, Tần Dịch liền thấy được vết đỏ trên xương quai xanh mỏng manh của cô.
Hai con mắt hắn giống như bị thiêu đốt, con ngươi co rút, hơi thở cũng nghẹn lại.
Mặc dù biết cô đã gả cho Phó Lễ Hành, mặc dù biết bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng khi nhìn thấy vết đỏ này, ý nghĩ xa xỉ tận sâu trong lòng hắn liền bị đâm thủng.
Làm sao hắn có thể không ghen ghét?
Cô gái mà hắn trân quý, chỉ một cái nắm tay cũng khiến hắn dè dặt, trân trọng, nay lại trở thành vợ của người khác.
Tưởng Khải cảm thấy nên đi, nào biết được Tần Dịch lại cứ đứng im, kinh ngạc nhìn chằm chằm Đồng Vũ Vụ, bầu không khí vốn không hòa hợp càng trở nên lúng túng hơn.
Đồng Vũ Vụ đứng ngồi không yên, cô thật sự rất đau đầu! Sớm biết Tần Dịch lại là một người yêu cũ rắc rối và không rõ ràng như vậy, thì trước kia cô sẽ không bao giờ đồng ý làm bạn gái hắn!
Bên trong đôi mắt tĩnh mịch của Phó Lễ Hành là một mảnh thờ ơ, hắn chậm rãi để đũa xuống, lúc Đồng Vũ Vụ còn đang kinh ngạc thì hắn khẽ đưa tay ra, dùng lòng bàn tay cọ xát gương mặt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đừng nhúc nhích, có cái gì đó trên mặt em.".