Sau khi họp cùng phó giám đốc xong, Tề Nghị trở lại phòng làm việc nhưng không có ai.
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy người, tim không hiểu sao lại đập loạn.
Trong phòng tắm, Cao Nhiễm đã dùng hết hai miếng khăn giấy ăn còn lại, trên quần lót m.á.u dính loang lỗ.
Trước đó, cô còn nghĩ mình vì ăn rau trộn mà lạnh bụng, nhưng không ngờ kinh nguyệt lại đến.
"Cao Nhiễm?"
"Ừm."
Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông đứng ở cửa có vẻ nhẹ nhõm hơn.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Cao Nhiễm đi tới cửa, cắn môi: "Tôi..
cái kia tới...!nhưng lại không mang theo băng vệ sinh."
Thời gian như ngừng trôi, Cao Nhiễm nhìn qua dáng vẻ của anh, có thể đoán được rằng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cô gái nói điều này với mình.
Mười phút sau, người đàn ông mồ hôi chảy ròng ròng, mang theo một cái túi đeo bự màu xanh đậm, trong đó có rất nhiều băng vệ sinh, loại dùng cả ngày lẫn đêm có cả tampon( bvs dạng ống), các nhãn hiệu địa phương Hô Luân Bối Nhĩ, ngay cả các nhãn hiệu cô thường thấy ở các cửa hàng tiện lợi ở Bắc Kinh cũng có.
Người đàn ông đứng trên hành lang rũ mắt, giơ tay đưa túi cho cô, dáng người cao lớn che khuất ánh hoàng hôn vàng hồng phía sau.
Sau khi Cao Nhiễm thay băng vệ sinh, cô lo lắng vết máu ở quần lót sẽ in vào quần jean, cứ bước hai bước là cô lại cảm thấy khó chịu.
"Mang qua eo đi." Người đàn ông cởi chiếc áo sơ mi màu xanh đậm đang mặc đưa cho cô, thấy cô không cầm, anh nói thêm, " Hôm nay tôi mới thay."
"Không phải.
Tôi sợ làm bẩn nó."
Người đàn ông đột nhiên đi đến gần, giơ tay buộc áo sơ mi quanh eo cô, bóng của hàng mi dày phía trên phủ xuống hàng mi dưới, hô hấp nóng rực.
Sau khi buộc xong, anh nhẹ nhàng thu tay lại, trong đáy mắt có một luồng ánh sáng dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Chính là...cô có thể làm bẩn."
Không biết có phải hay không vì cảm nhận được Cao Nhiễm đang đau đớn khi tới kì, Tề Nghị không quay về ngay, chỉ tìm một khách sạn gia đình rồi nói rằng muốn ở lại đây qua đêm.
Cao Nhiễm không ý kiến gì, ôm chặt lấy bụng, gương mặt tái nhợt đau đớn.
Do đang là mùa du lịch cao điểm nên khách sạn chỉ còn phòng tiêu chuẩn hai giường đơn.
Cao Nhiễm trước đây đã từng ở phòng ký túc xá (Dormitory room)*, vì vậy đối với việc này không có ý kiến gì.
Tề Nghị về phòng muộn hơn cô nửa tiếng, có điều chỉ đứng ở cửa đưa cho cô túi giấy trong tay.
"Ngủ đi, tôi sẽ ở dưới lầu, ngủ trên xe.
Nếu có chuyện gì, cô cứ mở cửa sổ gọi tôi...!có thể nghe thấy."
Người đàn ông đi khỏi, cô mở chiếc túi giấy, trong đó có một chiếc quần tây mới màu đen, quần lót được bọc trong một chiếc túi trong suốt, một hộp thuốc giảm đau Ibuprofen, và một hộp gừng- đường nâu lớn pha nước uống m.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Cao Nhiễm ngồi trên bệ cửa sổ lau tóc.
Ngoài đường ồn ào náo nhiệt, mấy cậu bé hát rong hát theo nhạc đệm, giọng ca như có như không xuyên qua lớp của sổ màu xanh đi vào.
"Em đứng trên đồng cỏ nhìn về Bắc Kinh
Mênh mông rộng lớn đất nước hòa bình
Để lòng em bay với tâm trạng hân hoan này
Dành riêng cho em những đám mây tốt lành..."*.