Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Người đàn ông của tôi:

Biết khi nào thì cần phải nhanh

Sam đứng cạnh kệ bếp và đặt hai chiếc bánh quế ngũ cốc vào máy nướng. Cơn bão đêm qua đã tan đi, ánh ban mai rực rỡ đang tràn vào qua cửa sổ.

“Mẹ làm bánh pancake hình trái tim.” Conner quỳ trên một cái ghế bên cạnh anh, chờ bánh quế nảy lên.

“Con đã kể cho bố rồi, nhưng con không nên kể với bất kỳ một người nào nữa đâu nhé.”

“Vì sao ạ?”

“Vì vài đứa nhóc ở trường có thể không hiểu được bánh hình trái tim có nghĩa gì và nghĩ con giống con gái. Con không muốn mình bị đá vào mông đâu nhỉ.” Anh đặt tay lên đầu Conner và xoa mái tóc xinh đẹp của thằng bé. Sam đã thức dậy với ánh nắng tràn vào qua cửa sổ và đã chạy bộ năm dặm trên bãi biển. Anh cần thanh tĩnh đầu óc. Để suy nghĩ về hai ngày vừa qua. về lễ Tạ ơn và đêm qua. Anh đã thấy buồn chán sao?

Phải. Đội Chinooks đang du đấu, và anh mong mỏi được quay lại các trận đấu đến chết đi được, nhưng đó không phải lý do thật sự. Anh có thể bảo mình đó là do Conner. Rằng anh muốn dành thêm thời gian với con trai mình trước khi anh được chơi trở lại. Và đó là sự thực. Đúng là anh muốn dành nhiều thời gian hết mức có thể với Conner trước khi phải đi xa, đôi khi vài tuần liên tục, nhưng Conner không phải lý do duy nhất. Và nếu Sam thành thực với bản thân, anh sẽ phải thừa nhận rằng con trai anh không phải là lý do khiến anh nhảy vào xe tối qua và lái xe xuyên qua một cơn bão. Đó là Autumn và thôi thúc cấp thiết nóng bỏng mà anh cảm thấy bất kỳ lúc nào anh ở gần cô. Ký ức sống động về những ngày ngắn ngủi ở Vegas và cảm giác chưa được thỏa mãn.

Tối qua anh đã đến hiên nhà cô, mưa nện trên vai và xối xuống mặt anh, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cảm giác thôi thúc cấp thiết nóng bỏng và ký ức sống động sôi sục trong bụng anh. Anh đã nhìn mãi vào cửa, rối loạn giữa cảm giác bối rối và khao khát. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, anh thấy mình chấp chới về một người phụ nữ. Không chắc liệu cô sẽ cho anh vào hay đóng sập cửa vào mặt anh. Không chắc liệu cô có để anh vuốt ve khắp cơ thể cô bằng tay và miệng anh hay không. Không chắc cô có cởi đồ và để anh làm gì đó với thứ cứng ngắc mà cô đã ban cho anh từ buổi tối hôm trước hay không.

Sam đã từng quan hệ rất nhiều lần trong đời. Quan hệ rất nhiều với rất nhiều phụ nữ khác nhau, nhưng anh chưa từng được làm tình như vậy. Autumn nóng rừng rực và khuấy động. Hoang dại theo một cách chẳng có chút nào dính dáng tới roi vọt, còng tay và những bộ đồ hư hỏng, mà hoàn toàn chỉ do những khao khát mà cô dành cho anh. Cô đã không đóng giả nó. Cô đã không cố gây ấn tượng với anh hay dụ dỗ anh. Cô muốn anh. Có lẽ chỉ vì cô đã không làm tình trong hơn năm năm. Hay có lẽ không hẳn chỉ vì thế. Dù là thế nào đi nữa, anh cũng muốn thêm.

Muốn thêm rất nhiều.

Ban nãy, khi vừa chạy bộ về, anh đã thấy Conner đang xem phim hoạt hình ở giữa cái giường gập.

“Bố?” Một loại kẹo hoa quả màu xanh dài ngoằng nào đó đang đung đưa ở một bên miệng Conner. “Bố cũng đi nghỉ à?”

Sam lau cánh tay áo lên cái trán đẫm mồ hôi của mình. “Ừ. Mẹ con dậy chưa?”

Conner nhai chóp chép, và cái kẹo màu xanh kéo lên cằm cậu. “Chưa ạ.”

“Con đang ăn gì đấy?” anh đã hỏi như vậy.

“Fruit By The Foot. Bố muốn ăn không?”

“Không.” Anh đã kiểm tra chạn bếp và ngạc nhiên thấy rằng nó không có tí thức ăn thật nào. Chỉ có cà phê, sữa, và bánh kẹo. “Mặc đồ vào đi, và chúng ta sẽ đi kiếm ít thức ăn thật.” Họ mất khoảng hai mươi phút lái xe mới tìm ra một siêu thị nhỏ kỳ lạ có mùi như một thứ hỗn hợp giữa cá và bắp rang bơ.

“Con lấy vài cái đĩa xuống đi,” Sam nói khi anh xoa tay dọc lưng Conner.

Conner trèo lên kệ bếp và mở một chạn bát ra. “Hôm qua con đã thấy một con sên đấy. Kinh tởm. Con ghét sên.”

“Mẹ ngửi thấy mùi bánh quế,” Autumn nói từ chân cầu thang. “Đây là một kỳ nghỉ ‘không nấu nướng’ cơ mà. Hai bố con lấy đồ ăn sáng ở đâu đấy?”

Sam ngoái qua vai nhìn Autumn đang đi đến đầu kệ bếp trong bộ đồ ngủ chó thân dài đã khô, và họng anh hơi thít lại. Anh đã từng thấy vô số đồ lót gợi tình trong đời, nhưng vì vài lý do nào đó, con chó thân dài đó có vẻ quyến rũ kinh khủng. Có lẽ nó liên quan tới ký ức về bầu ngực ướt và lạnh cóng của cô tối qua.

Conner thò đầu ra từ sau cửa chạn bát. “Mẹ, bố cũng ở đây,” cậu thông báo. Như thể cô không biết điều ấy. Như thể không phải tối qua cô vừa nhảy lên trên người anh.

“Mẹ cũng có thể nhìn thấy rồi.”

“Bọn anh đã tìm được một cửa hàng nhỏ trong khi em ngủ.” Sam chỉ tay vào máy nướng. “Tỉnh táo để ăn vài miếng bánh quế chưa?”

Cô cào tay trên tóc và vuốt tóc ra sau tai. “Cà phê trước.” Bàn chân trần của cô di chuyển trên sàn bếp, và cô cầm lấy một cái cốc trên máy pha cà phê. Ánh sáng ban mai tràn vào qua cửa sổ và chiếu vào các sợi tóc đỏ rực.

“Hôm nay chúng ta có kế hoạch làm gì?”

Cô nhìn anh khi rót cà phê. “Chà, sáng nay bọn em đã định tới Quán đồ ăn sáng Firemen.”

“À.” Bánh quế nảy lên, và anh nhanh nhẹn đặt chúng vào những cái đĩa mà Conner đã xếp trên kệ bếp. “May nhé. Giờ thì hai mẹ con không phải đi nữa rồi.” Anh phết ít bơ và si-rô lên cả hai cái. “Gì nữa?” Anh đưa một đĩa cho Autumn, nhưng cô lắc đầu. Tóc cô xòa ngang vai.

“Thả diều.” Cô thổi cái cốc. “Rồi đến ăn súp trai ở Paddie’s Perch.”

Anh mang đĩa của anh cùng Conner tới một cái bàn bếp nhỏ. Anh không hề ngạc nhiên khi cô đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ. Ở Vegas, cô từng có cả một danh sách dài ngoẵng. Phần lớn trong số đó cô chưa bao giờ có cơ hội gạch đi. Nhờ ơn anh. Anh mỉm cười trước ký ức đó. “Thế còn xây lâu đài cát thì sao?

“Bọn em không có trò đó trong danh sách.”

Anh cắt bánh. “Giờ em có rồi đó.” Mắt cô nheo lại và giơ một tay lên. “Anh biết thế giới không xoay quanh anh, nhưng xây lâu đài cát là ý của Conner.”

“Giống như mời anh tới bữa tối Tạ ơn cũng là ý của Conner ấy à?”

Anh đút một miếng bánh quế vào miệng và nhai. Phải, cũng gần như thế, nhưng lâu đài cát hay ho hơn thả diều nhiều.

Cô nâng cốc lên môi rồi từ từ hạ xuống. “Anh đã lấy bộ quần áo đó ở đâu vậy?”

Anh liếc xuống chiếc áo phông Chinooks và quần jeans của mình. “Anh có mang vật dụng cá nhân theo.” Anh đã khởi hành tối qua mà không dự định trước, chắc chắn, nhưng anh cũng đã chuẩn bị để ở lại đây. Sẵn sàng tìm hiểu cho vỡ lẽ ở cô có gì mà hiện tại và năm năm trước đã khiến anh hành động như một đứa trẻ. Như thể anh mới mười ba tuổi, mơ mộng về cô gái ở cuối đường và đi qua nhà cô ta trên chiếc Haro Freestyler, với hy vọng là anh sẽ thấy được bóng dáng cô. Ngày nay, anh có xe bán tải thay vì một chiếc xe đạp. Anh là đàn ông chứ không phải một đứa nhóc. Anh thích được nghĩ rằng mình đã phát triển được vài kỹ năng với phụ nữ. Chút khéo léo. Chút quyến rũ. Rằng anh không phải săn đuổi một phụ nữ. Hay phải bám theo cô cả đêm.

Phải rồi, đó là những gì anh thích nghĩ, nhưng anh ở đây, cùng Autumn ở Moclips, cảm thấy như thể anh lại là một đứa nhóc. Chấp chới và vô kỹ năng.

“Em cứ tưởng anh đã nhảy ra khỏi nhà hàng Benihana và cứ thế lái tới đây,” cô nói.

Cô chu môi rồi thổi vào cốc của cô, và đầu anh xoay mòng mòng với suy nghĩ về những gì anh muốn cô làm với cái miệng đó. Những thứ mà thậm chí anh còn không nên nghĩ đến vào lúc sớm sủa thế này nhưng lại không thể ngăn mình lại. “Anh có thể không phải là một hướng đạo sinh chính thức, nhưng lúc nào anh cũng sẵn sàng.” Anh nhìn cô và mỉm cười với một miếng bánh quế trong miệng, nhớ lại lúc cô cầm lấy bao cao su từ tay anh và dùng răng xé nó ra. “Anh luôn để một túi đồ đạc cá nhân trong xe. Chủ yếu là để thay đồ ở Key.”

“Chà, ngài hướng đạo sinh không chính thức ạ, ngày hôm nay tôi không đặc biệt muốn đào xới khắp nơi trong cát ướt lạnh giá đâu.” Cô uống một ngụm. “Nên tôi sẽ quan sát từ hiên.”

“Cho con nước hoa quả được không mẹ?”

Cô đi tới tủ lạnh và mở cửa tủ ra. Ánh mắt Sam di chuyển dọc lưng cô, xuống hông và cặp mông xinh xắn của cô. “Anh muốn không, Sam?”

Có đấy. “Có, cảm ơn.”

Cô rót nước quả, còn anh cố gắng rời mắt khỏi con chó thân dài khi cô đi về phía họ. Cô đặt nước quả lên bàn, và tay anh rê lên đùi sau của cô.

Mắt cô mở to. “Anh đang làm gì đấy?”

“Ăn bánh quế,” Conner trả lời.

Sam cũng chẳng biết nữa và thả tay xuống. Anh vốn không hề có ý định chạm vào cô. Nó cứ thế xảy ra, như thể nó là một hành động tự nhiên đối với anh. Như thể họ là một cặp. Một gia đình, nhưng tất nhiên, họ chẳng là gì trong hai thứ đó.

Autumn là mẹ của con trai anh, nhưng họ không phải là gia đình. Cô nóng bỏng, quyến rũ và khiến anh khao khát, nhưng họ không phải người tình. Cô là người con gái mà anh nghĩ đến, nhưng cô không phải là bạn gái anh.

Vậy cô là ai? Đối với anh.

Nhiệt độ ngoài trời chỉ vào khoảng mười độ C, và một cơn gió thổi tóc Autumn quét ngang mặt. Cô mặc áo len dày sụ, quần jeans và bốt Ugg khi nằm dài trên một cái ghế trên bãi biển. Cô thấy mừng khi mình không phải là người đang quỳ trong lớp cát ướt đẫm để đào lỗ bằng những cái xẻng nhựa bé con con. Thả diều thì có khôn ngoan hơn thật, nhưng cô phải thừa nhận là một phần nho nhỏ trong cô thấy mừng khi cô không phải ở trên bờ biển, cầm một con diều và chịu cảnh môi nẻ. Gần nhà gió có lặng hơn đôi chút.

Cô hạ thấp tờ tạp chí Bride đang cầm trên tay xuống và ngó qua mép tờ báo nhìn Conner và Sam. Họ đã ở đó vài tiếng đồng hồ. Lâu hơn cô nghĩ. Từ nơi cô ngồi, lâu đài trông giống một đống cát có hào. Hòa với âm thanh của đại dương và chim biển, thỉnh thoảng giọng của họ theo gió đến với cô. Tiếng cười khúc khích con trẻ của Conner trộn lẫn với tiếng cười trầm hơn nhiều của Sam. Hơn cả sự quyến rũ hay vẻ khao khát trong đôi mắt xanh của anh, sự ve vuốt của tay anh trên cơ thể nhức nhối của cô, hay chỉ đơn thuần là vẻ đẹp tuyệt đối của Sam, việc nhìn thấy hai mái tóc vàng của họ chụm vào nhau trên một đống cát ướt làm tim cô đau nhói. Cô không sợ rơi vào lưới tình với Sam. Cô đã từng như vậy, học được bài học một cách khó khăn. Nhưng cô có thể thích anh, và thích anh là điều đáng sợ.

Đã hai tháng trôi qua kể từ đám cưới của Savage và buổi chiều mà Sam đưa Conner về nhà muộn. Hai tháng kể từ lúc Sam có mặt nhiều hơn trong cuộc sống của Conner. Bằng cách nào đó điều ấy cũng có nghĩa là Sam có mặt nhiều hơn trong cuộc đời cô. Nhiều đến mức tối qua cô đã chấm dứt hơn năm năm thiếu vắng tình dục của mình trên sàn nhà phòng khách.

Cô không tự hào về bản thân, nhưng cũng không kinh hoàng như cô nên cảm thấy. Như những gì cô đã nói với anh đêm qua, chủ yếu là cô thấy ngượng. Và bối rối vì mình đã chấm dứt nó với chính người đàn ông duy nhất trên trái đất này mà cô đã thề không bao giờ để anh chạm vào mình một lần nữa. Cô vẫn không hiểu được vì sao anh lại xuất hiện trước cửa nhà cô tối qua. Vì sao cô lại cho anh vào và vì sao anh vẫn còn ở đây.

“Mẹ ơi,” Conner vừa gọi vừa chạy dọc con đường mòn về phía cô. “Đến xem lâu đài cát đi.”

Cô đặt tờ tạp chí sang bên cạnh, cô đã sớm biết rằng việc Conner bắt cô nhìn lâu đài của thằng bé chỉ là vấn đề thời gian. Cô đứng dậy và đi xuống các bậc thêm về phía cậu. Họ gặp nhau ở giữa con đường đầy cỏ cao ngất và cô ụp tay vào đôi tai đỏ rực của cậu. “Con lạnh cóng rồi này. Bây giờ con không muốn vào trong sao?”

Cậu lắc đầu. “Bố đã làm một con rồng đấy. Đến xem đi mẹ.”

Cô cầm bàn tay bé xíu lạnh toát của thằng bé trong tay và đi xuống con đường mòn ngắn. Sam đứng trước “lâu đài” với hai tay chống trên hông. Đầu gối quần jeans của anh cũng ướt và đầy cát như của Conner, và tai anh cũng đỏ y hệt.

Một luồng gió lạnh giá thổi tung tóc anh, và đất bẩn dính trên má anh. “Em nghĩ sao?”

Cô nghiêng đầu sang một bên và quan sát lâu đài. Nhìn gần, trông nó không còn giống một đống cát nữa. Nó vuông vức, với bốn tháp canh và một cái hào, nhưng thứ ấn tượng nhất ở nó là kích cỡ. Giống như tất cả mọi thứ Sam làm, nó lớn quá cỡ. “Em luôn có giấc mơ được tham quan các lâu đài ở châu Âu một lần. Ai mà biết em sẽ được xem một tòa lâu đài ở tại Moclips chứ.”

“Em mơ được tham quan những tòa nhà đá cũ nát à?”

“Phải. Em nghe nói nước Đức có những tòa lâu đài đẹp và nhiều ma nhất.”

“Thấy con rồng không?” Conner chỉ vào thứ trông giống một con rắn với cái đầu to tướng đang lao trên cát về hướng lâu đài. “Nó bảo vệ cậu bé trong lâu đài.”

“Khỏi cái gì?”

Cậu ngước lên nhìn bố và nheo mắt trước ánh mặt trời. “Khỏi cái gì hả bố?”

“Các cô gái.”

Cô bật cười và khẽ đánh vào bụng anh. Anh nắm lấy tay cô trước khi cô kịp giật ra. “Anh lạnh quá,” cô nói.

“Ngày hôm trước ở Key, em đã nói anh nóng mà.”

Bằng bàn tay tự do, cô gạt những lọn tóc đỏ đang vướng vào mặt mình ra. “Và hôm nay anh bẩn lắm.”

Sam vòng tay quanh người cô và nhấc cô kiễng lên. Anh ép cái áo len bẩn thỉu của mình vào cô và cười lớn. “Em thì quá sạch. Anh thích em hơn khi em cũng bẩn.”

“Sam!” Cô đẩy vào vai anh và vặn mình rời khỏi vòng tay anh. Nhưng Sam cao và to con hơn, nên cô chẳng có lấy một cơ hội.

Anh siết chặt vòng tay và nhấc cô lên cho tới khi chân cô đung đưa trên cát. Hơi thở nóng hừng hực của anh thì thầm trên bờ má lạnh cóng của cô, “Muốn chơi thật bẩn với anh không?”

Cô nắm chặt vai anh, sợ rằng nếu anh không ngừng lại thì cả người cô sẽ nóng lên mất. Thì cô sẽ thích cảm giác khi được một người đàn ông mạnh mẽ ôm chặt lấy mình mất. Được Sam ôm. “Không phải trước mặt Conner!”

Môi anh chạm nhẹ hai khóe môi cô. “Vậy thì hơi bẩn thôi à?”

“Dừng lại, Sam. Anh sẽ làm thằng bé thấy khó hiểu đấy.” Cũng như cảm giác xáo trộn nóng bỏng, bối rối đang chao đảo trong dạ dày cô.

Anh ngẩng đầu lên và nói khi nhìn thẳng vào mắt cô, “Con có thấy khó hiểu không, Conner?”

“Có.”

Sam nhìn qua vai cô, nhưng anh không thả cô ra. “Về cái gì?”

“Nếu lâu đài không có cửa thì làm sao cậu bé có thể đi ra ngoài để cưỡi rồng được?”

Sam mỉm cười và hạ Autumn xuống, chậm rãi trượt cô dọc cơ thể anh cho tới khi chân cô chạm xuống cát. “Có một cánh cửa bí mật mà những người bên trong biết.”

“À.” Conner gật đầu như thể chuyện đó hoàn toàn hợp lý. “Con lạnh rồi.”

Autumn ngoái qua vai nhìn Conner. “Con muốn tắm không?”

“Có ạ.”

Cô rời khỏi vòng tay ấm áp của Sam, và ba người họ cùng nhau đi lên con đường mòn tới ngôi nhà bên bờ biển. Như thể họ là một gia đình. Gia đình mà cô từng khao khát khi cô có mang Conner. Gia đình mà cô từng muốn có cho con mình đến tuyệt vọng, nhưng nó đã không xảy ra. Họ không phải là một gia đình, và cũng sẽ không bao giờ phải. Sam là Sam. Một vận động viên hư hỏng, quá quen với việc đạt được tất cả mọi thứ mà mình muốn, vào lúc và bằng cách mà anh muốn, đến mức anh không còn có một ranh giới rõ ràng nào hết.

Autumn là một bà mẹ đi làm với những ranh giới hết sức rõ ràng. Hay ít nhất cũng là vậy khi Sam không ở gần ve vuốt và thì thầm vào tai cô. Thao túng cô trước khi cô nhận ra mình đã bị thao túng.

Như hồi trước.

“Chúng ta sẽ tới quán Paddie ạ?” Conner hỏi, khi họ vào nhà.

Autumn đóng cửa kính trượt lại sau lưng. “Mẹ nghĩ bố con hẳn sẽ có nhiều việc hay ho hơn để làm.”

Sam ngước lên nhìn Autumn qua đôi mắt xanh trong vắt.

“Ở nhà.”

Chân mày anh hơi nhíu lại, và anh nhìn Autumn vài giây dài dằng dặc. “Phải rồi. Bố phải về.”

“Không, bố ơi.” Conner ôm lấy cẳng chân ướt sũng của anh. “Bố có thể ngủ ở giường con.”

“Cảm ơn con.” Anh đặt tay lên tóc Conner. “Nhưng bố có vài việc phải làm.”

“Tạm biệt bố đi, còn mẹ sẽ đi xả nước tắm cho con.”

Cô đi về cuối nhà và bước vào phòng tắm. Cô đang làm một việc đúng đắn. Tạo ra ranh giới cho Sam. Đặt ra một khoảng cách an toàn giữa anh và cô. Thế là tốt nhất cho cô. Và cho cả Conner nữa. Tốt nhất là không làm thằng bé thấy khó hiểu, bởi vì dù lúc trước cậu đã nói không thấy khó hiểu, thì rồi cậu cũng sẽ cảm thấy. Cô xả mười phân nước ấm rồi tắt vòi nước.

“Vào đây và rửa cát khỏi tai con đi nào,” cô bảo Conner khi cô đi vào phòng khách.

“Vâng. Chào bố.”

“Tạm biệt con trai.” Sam đã thay sang một cái quần khô cùng áo phông đen và đang đứng trước ghế sô pha, nhét đồ vào túi. Anh ngước lên nhìn khi Conner chạy khỏi phòng. “Em là người phụ nữ nóng lạnh thất thường nhất mà anh từng biết.”

“Còn anh thì tấn công mạnh mẽ và mãnh liệt hơn bất kỳ người đàn ông nào mà em từng biết. Nhưng cả hai ta đều biết anh không ở lâu được, Sam.”

“Anh không biết em đang nói về cái gì.”

“Chúng ta đang nói về sự sợ hãi của em khi một buổi sáng nào đó Conner tỉnh dậy mà không có anh ở bên.”

“Em lại quay lại chuyện đó à?”

Họ sẽ luôn quay lại chuyện đó. Và có lẽ nó cũng có chút liên quan tới cô nữa.

“Conner là con trai anh. Anh sẽ không đi đâu hết. Anh biết mình không phải lúc nào cũng là ông bố tuyệt vời nhất, nhưng anh cũng không hề khủng khiếp như em tô vẽ về anh.” Anh tống áo len vào túi vải. “Nhưng chuyện này chẳng liên quan tới Conner. Mà là về đêm qua.”

Một phần điều đó là sự thật. “Nó không thể xảy ra lần nữa.”

Anh ngước lên, chân mày nhíu xuống trên đôi mắt xanh. “Sao lại không? Anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, và anh biết em cũng vậy.”

Cô không thể chối bỏ điều ấy nhưng… “Có hậu quả cho thứ vui vẻ đó đấy.”

“Em không thể cứ tiếp tục lôi Vegas ra làm lá chắn.”

“Em đâu có.”

Anh quay ánh mắt lại nhìn cái túi. “Có đấy, và nó ngày càng cũ rồi.”

“Nó không phải là một thứ mà người ta dễ dàng cho qua.”

“Nó không phải là một thứ mà em không thể cho qua bởi vì em không muốn. Em muốn níu chặt lấy quá khứ. Em muốn anh lúc nào cũng phải là người xấu.” Anh kéo khóa túi lại và nhìn cô. “Và anh thừa nhận, anh đã làm vài việc xấu, nhưng anh cứ nghĩ có lẽ chúng ta đã bỏ qua chúng rồi.”

Làm sao cô có thể bỏ qua nó được? Cô đã vá víu cuộc đời quanh nó. Khâu vá cuộc đời của cô lại với nhau, nhưng nó vẫn ở đó. Nó không còn gây đau đớn nữa, nhưng cũng không thể bị lãng quên như thể chưa từng xảy ra. Cậu bé trong bồn tắm là một sự nhắc nhở thường trực.

“Nhưng giờ anh thấy rằng em muốn anh trả giá cho vụ Vegas suốt cả cuộc đời còn lại của anh.” Anh cầm túi của mình lên. “Bảo Conner rằng anh sẽ gọi cho con trong vài ngày tới.” Anh ra khỏi nhà, và Autumn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín. Anh có nói đúng không? Có phải cô muốn anh trả giá cho quá khứ không? Mãi mãi?

Không. Cô không phải tuýp phụ nữ đó, nhưng cô cũng không phải tuýp người dễ dàng tha thứ. Dẫu là anh cũng chưa bao giờ xin được tha thứ.

Ngày thứ ba sau khi từ Moclips về, Natalie đón Conner từ nhà trẻ và đưa cậu tới sân vận động Arena để luyện tập với Sam. Tầm năm giờ, cô trợ lý đưa cậu về nhà. Vài ngày sau, Natalie đón Conner cùng cái ba lô nhỏ xinh của thằng bé để nghỉ cuối tuần với bố cậu.

Cùng tối thứ Sáu đó, Autumn gặp chị em sinh đôi nhà Ross tại một cửa hàng đồ cưới ở khu thương mại thành phố để Bo có thể thử váy.

Chelsea vẫn đang đợi tới sau khi phẫu thuật giảm kích cỡ ngực mới thử váy, nhưng cô có cả đống lời khuyên cho em gái mình. Một bộ váy thì quá bồng, một bộ thì quá đơn điệu. Họ cãi nhau về tất cả mọi thứ, và Bo phải thử ít nhất là mười bộ váy trước khi bước ra khỏi phòng thay đồ trong một bộ váy không tay với eo cao và xếp nếp tuyệt đẹp.

“Ôi, Bo,” Chelsea thở dài. “Bộ váy đó trông thật tuyệt trên người em.”

Đúng là vậy. Hoàn hảo với một phụ nữ có vóc dáng như cô. Nó đủ cứng để thân váy nâng và che được bộ ngực nặng nề, cùng lúc các đường xếp nếp kéo dài dọc cơ thể cô.

Tối hôm ấy, Autumn kiểm tra máy bàn để xem xem Conner có gọi điện về hay không. Cậu không hề gọi và cô về giường trong nỗi nhớ cậu. Ngày hôm sau cô gọi cho các nhà cung cấp, đặt hàng và trao đổi về một bữa tiệc từ thiện Giáng sinh thân mật mà cô đã được thuê tổ chức ở một điền trang tại Medina. Chủ tiệc yêu cầu các món khai vị phải được phục vụ một tiếng trước khi đến bữa tối tại bàn cho ba mươi người. Họ đã dự định có bốn người phục vụ, nhưng Autumn thuê sáu người. Ngày xưa từng có những lúc cô gặp phải tình trạng người ta không đến vào phút chót, và cẩn trọng bao giờ cũng tốt hơn.

Bao giờ cũng vậy.

Đến khi Natalie đưa Conner về vào chiều Chủ nhật, cô thấy rõ là Sam đang tránh mặt cô. Mọi thứ giữa họ đã quay về với thời kỳ trước đám cưới của Savage. Quay lại với thời kỳ mà cả cô lẫn Sam đều không mở lời. Cô không thích nó. Cô đã hy vọng họ có thể là bạn bè. Bạn bè luôn dễ chịu hơn, nhưng có lẽ không liên lạc với Sam là tốt nhất. Làm bạn với Sam đã dẫn tới việc cởi đồ. Và việc đó thì thật là tệ. Hay phải nói là khá tốt. Quá tốt, và cô không tin được bản thân mình. Mặc dù cô không có gì phải lo sợ về một đám cưới Hound Dog khác hay một cổ tay xăm trổ, cô vẫn có thể, có thể mất trí và thích anh hơn những gì cô cho là thông minh. Và cũng giống như trong kinh doanh, điều này cũng đúng trong đời thực. Cẩn trọng bao giờ cũng tốt hơn.

Bao giờ cũng vậy.

Phải đến ngày mười bốn tháng Mười hai thì cuối cùng cô mới nhận được tin từ chính Sam. Hôm đó là thứ Hai, hơi quá trưa, và anh gọi cho cô để bảo cô rằng anh đã rời khỏi danh sách chấn thương và sẽ đi du đấu trong một tuần. Nghe giọng anh làm cô nhớ anh. Nhiều hơn những gì cô cho là thông minh.

“Bao giờ?”

“Sáng mai.”

Cô vẫn luôn biết rằng rồi anh sẽ lại lên đường. Anh chơi khúc côn cầu. Đó là công việc của anh. Tuy vậy, cô vẫn hơi thất vọng. Vì Conner thôi, tất nhiên, “Ồ.”

“Nên hãy bảo Conner là Nat sẽ đón con vào,” anh dừng lại như thể đang nhìn lịch trình, “hai mươi phút sau khi tan học.”

Anh sắp gác máy. “Sam?”

“Ừ?”

Cô nhặt một cây bút lên và dùng ngón tay cái bấm bút. “Vì sao chúng ta lại quay về với vị trí này?”

“Vị trí nào?”

“Vị trí mà anh bảo trợ lý của anh đưa Conner về. Em tưởng chúng ta đã trở thành bạn bè.”

“Em muốn làm bạn à?”

Tách tách. Nó bất khả thi đến vậy sao? Sao anh lại tức giận đến vậy, đột nhiên lại không thích cô đến mức anh không muốn ở chung với cô trong cùng một tòa nhà? “Vâng.”

“Bạn bè như trước hay sau khi chúng ta làm tình trên sàn.”

Ngón tay cái của cô dừng lại. “Trước.”

“Không hứng thú.”

“Vì sao?”

“Vì anh không muốn làm bạn của em.”

“Ồ.” Cô nuốt xuống sự thất vọng của mình. Có lẽ thế là tốt nhất, nhưng cô không muốn thứ tốt nhất nữa. Cô không muốn ghét Sam và bị Sam ghét. Cô có lựa chọn nào chứ? “Được rồi.”

“Anh muốn làm người tình của em. Anh không thể giả vờ như mình không muốn thêm nữa. Anh muốn ở cùng em. Anh muốn cởi đồ của em và vắt chân em qua vai anh.”

Cô làm rơi bút.

“Anh muốn để lại một dấu ấn ở đùi trong của em.”

Cô nhổm dậy và hẳn đang trải qua cảm giác linh hồn rời cơ thể. Đó là cách duy nhất mà cô có thể giải thích lý do mình nghe thấy bản thân nói, “Em có hai tiếng trước khi gặp khách hàng tiếp theo, và lúc này em không mặc quần lót đâu.”

Cô gần như có thể nghe thấy Sam nuốt nước bọt trước khi anh hỏi bằng một giọng trầm đục, “Em ở nhà à?”

“Văn phòng của em.” Cô cho anh địa chỉ, và anh đến cửa trong vòng hai mươi phút. Trong khi chờ đợi, cô thò tay xuống dưới cái váy chấm bi và cởi quần lót ra. Cô đặt chúng vào một ngăn kéo bàn cạnh đinh mũ và kẹp giấy.

“Khóa cửa lại đi,” cô bảo anh, khi anh đi vào văn phòng. Cô nhấc điện thoại lên và gọi Shiloh. “Chị đang gặp khách hàng,” cô nói. “Nhận tin nhắn nhé.”

“Không phải em vừa thấy bố của con chị bước vào à?”

“Chị chẳng hiểu em đang nói gì hết.” Cô gác máy khi Sam khóa cửa và tựa lưng vào cửa, chờ đợi. Chờ cô có động tĩnh trước.

Và cô làm vậy. Cô nhổm dậy và cởi chiếc thắt lưng đang quấn quanh eo mình ra. “Anh đã đến đây trong thời gian kỷ lục đấy.”

Anh có thể đã đợi cô có động tĩnh đầu tiên, nhưng anh không chờ đến bước thứ hai. Anh kéo áo của mình qua đầu khi di chuyển về phía cô.

“Hình như anh đã vượt qua một hoặc hai đèn đỏ.”

Bộ váy trượt dọc cánh tay và hông rồi nằm thành một đống màu xanh và trắng ở chân cô. Cô bước ra khỏi nó, chẳng mặc gì trừ áo lót trắng và váy lót lụa. Cô vươn tay chạm vào khuy quần jeans của anh. Anh túm lấy tay cô và cản cô lại.

“Nói cho anh biết em muốn gì, Autumn. Anh chẳng bao giờ biết chắc được với em.”

“Em muốn anh.” Cô ngước nhìn vào ánh mắt nóng rực của anh. Ánh mắt nóng rực mang đến những cơn run rẩy ấm áp khắp da cô. “Hệt như lần trước.”

“Hai lần lên đỉnh?”

“Phải.”

“Rồi sao?”

“Em muốn làm người tình.”

“Bao lâu?’” Anh thả tay cô xuống. “Cho đến khi em tức lên với anh rồi lại đá anh ra khỏi cửa à?”

“Em không muốn tức giận và đá anh đi bất cứ đâu hết.” Không một lần nào nữa.

Cô cởi từng cái khuy ra rồi lách tay vào quần lót đùi của anh. Và đề phòng trường hợp anh lo lắng họ sẽ lặp lại quá khứ, cô thêm vào, “Anh cũng không phải lo rằng em sẽ lại yêu anh.” Cô giữ lấy cậu nhỏ và anh hít mạnh vào một hơi.

Mi mắt anh cụp xuống và anh vuốt nhẹ má cô bằng đầu ngón tay. “Thế nếu anh yêu em thì sao?”

Cô úp mặt vào lòng bàn tay anh.

“Không có chuyện đó đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui