Người đàn ông của tôi:
Làm tôi sốc trước những hành động tử tế bất chợt
“Cậu nghĩ bảo lãnh cho tôi là giành được điểm với em gái tôi à?”
Sam quay nghiêng nhìn sang Vince đang ngồi ở đầu kia trong xe anh cùng vết bầm làm sưng vù một mắt và nút gạc trên trán anh ta. Anh không nghĩ là có bất kỳ một thứ nào đó có thể giành được điểm với Autumn. Cô là một phụ nữ cứng đầu với trái tim cứng rắn. “Tôi sẽ không kể với Autumn. Cô ấy không cần thiết phải lo về anh.”
“Tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.”
Sam đi chậm lại và dừng xe trước một đèn đỏ. “Tôi biết anh sẽ làm vậy.”
Vince bị kết tội hành hung. Rõ ràng là anh ta đã đánh người trong một quán bar chuyên tụ tập những người lái xe máy. Sam không lấy việc đánh nhau vài ba cái ra để coi thường một người nào đó, nhưng anh không thích Vince nhiều hơn Vince thích anh. “Có lẽ chọi cả quán bar không phải là thông minh cho lắm.”
Vince gầm gừ. “Thốt ra từ miệng một gã đàn ông chọi cả một đám cầu thủ khúc côn cầu gần như mỗi tối.”
“Chuyện đó khác. Đó là công việc của tôi. Tôi không đánh nhau miễn phí.” Không còn nữa. Đèn đổi màu và anh nhấn ga. “Tôi có một luật sư rất giỏi. Tôi sẽ đưa anh danh thiếp của anh ta.”
“Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của cậu.”
“Tôi biết, nhưng anh sẽ nhận.” Anh mệt mỏi rồi. Mệt mỏi vì giằng co với quá khứ. Chẳng có cách nào để nhận được sự tha thứ của Autumn hết. Có lẽ tốt nhất là anh biết điều đó sớm còn hơn là muộn. Trước khi anh mua một cái nhẫn to đùng và biến mình thành gã ngốc. “Tôi không muốn anh làm cô ấy buồn vì những chuyện vớ vẩn.”
“Tôi à? Ồ, hay đẩy. Anh là cái gã đã làm con bé có mang rồi bỏ nó lại trong một khách sạn đấy.”
Anh nhìn sang cựu thành viên hải quân SEAL. Nhìn người đàn ông mà mọi người đều nghĩ là một người hùng. “Cả ba chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra. Autumn và tôi đang nỗ lực vượt qua nó,” anh nói dối.
Vince bật cười. “Cậu chắc là Autumn đang nỗ lực vượt qua nó chứ? Tôi biết em gái mình. Nó mang họ Haven. Tha thứ và lãng quên không có trong vốn từ vựng của chúng tôi.”
Phải. Anh cũng đã tự mình khám phá ra điều đó. Nhận được thông điệp đó khá là rõ ràng. “Hãy nói cho tôi biết đi, nhái. Anh đã bao giờ làm điều gì khiến anh hối hận đến mức cảm giác tội lỗi đi theo anh suốt nhiều năm trời chưa? Có lẽ hết cả cuộc đời anh?”
Vince im lặng suốt vài giây dài dằng dặc, rồi nói. “Một hai lần.”
Dù anh rất ghét phải thừa nhận điều này, nhưng trong khoảnh khắc ấy anh thấy một chút bản thân mình trong Vince. “Tôi hối hận về việc mình đã làm với Autumn, và tôi đang hết sức nỗ lực để bù đắp cho cô ấy.” Anh chậm lại và ra khỏi Kent.
“Hừ.” Vince lấy một cặp kính râm phi công ra khỏi túi áo trên ngực và đeo chúng lên khuôn mặt sưng phù của mình. “Cho đến giờ nó thế nào rồi?”
Không tốt lắm. Sau sáng nay, anh không dám chắc là nó sẽ có tác dụng. Anh đã bảo cô là mình sẽ không bao giờ làm tổn thương cô nữa, và cô không tin anh. Không tin tưởng anh và càng nghĩ nhiều thì chuyện này càng làm anh tức giận.
“Tôi cho rằng mình nên cảm ơn cậu vì đã bảo lãnh cho tôi,” Vince nói, như thể chỉ những từ đơn giản đó thôi cũng làm anh ta thêm đau đớn.
Đến lượt Sam gầm ghè. “Đừng tự làm mình đau đi.”
Vince khoanh tay ngang ngực. “Và đừng có nghĩ điều này khiến chúng ta hết nợ. Một ngày nào đó tôi vẫn sẽ đánh cậu.”
Sam mỉm cười. “Một ngày nào đó anh sẽ cố gắng đánh tôi. Anh có thể biết đến một trăm cách để giết một người, nhưng tôi biết một trăm cách để khiến một người ước gì mình đã chết.”
Vince tặc lưỡi. “Nếu không phải vì cậu là một thằng khốn ngu ngốc, thì tôi có thể thật sự thích cậu đấy.”
Sam không gọi điện. Anh không gọi vào buổi tối trước khi anh rời thành phố, cũng không gọi vào hai ngày sau đó. Cuối cùng, vào ngày thứ ba, anh gọi điện và muốn gặp Conner. Chỉ nghe giọng anh thôi cũng làm tim Autumn bay lên kể cả vào lúc nó đang chìm xuống đến tận dạ dày. Cô khó lòng hít thở qua cảm giác nhức nhối dễ chịu ấy. Khi anh nói chuyện xong với con trai, anh gác máy. Rõ ràng là hôm ấy anh không muốn nói chuyện với cô. Cũng không phải vào ngày hôm sau, khi anh gọi điện và chỉ nói chuyện với con trai.
Như thế là tốt nhất, cô tự bảo mình. Tốt nhất cho Conner và cho cả cô. Mống mắt cô cay xè, và cô không thể kìm lại những giọt nước mắt chảy ồ ạt xuống má mình. Cô chưa bao giờ nghĩ là trái tim mà cô đã cẩn thận ráp lại với nhau lại có thể vỡ nát hơn được nữa, nhưng nó có. Cô thật khốn khổ và chẳng hề biết phải làm gì.
Sau buổi trưa, anh Vince đỗ chiếc xe bán tải lớn màu đen của anh vào chỗ đỗ xe ngoài cửa sổ văn phòng của cô. Cô không có tâm trạng để gặp anh trai mình, nhưng có lẽ anh sẽ đưa cô đi ăn trưa và giúp tâm trí cô thoát khỏi các rắc rối. Có lẽ anh có một món quà Giáng sinh thật sự tuyệt vời cho cô và nó sẽ giúp cô vui lên.
“Chao ôi. Trông em ghê quá,” anh nói khi đi vào văn phòng cô.
Autumn xì mũi. “Cảm ơn.” Cô chỉ vào con mắt bầm đen của anh. “Anh cũng vậy. Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Tất nhiên là anh không trả lời. “Sao em lại khóc?”
Cô lắc đầu. Nếu anh có thể giữ bí mật thì cô cũng vậy. “Em không muốn nói về nó.”
Thường thì, anh sẽ gặng hỏi và dỗ dành cho tới khi cô kể cho anh. Thay vào đó anh hỏi, “Sam có ở trong thành phố không?”
Sam ư? Autumn không thể nhớ được một lần nào mà anh Vince không nhắc tới Sam như là “thằng ngốc” hoặc tệ hơn. Có gì đó rất không ổn. Như là có lẽ anh Vince đã ngã và đập đầu rất mạnh và rồi không chỉ làm anh bị bầm mắt, mà còn hỏng não nữa. “Anh ấy đang ở L.A. Sao?”
“Anh muốn nói chuyện với cậu ta. Khi nào cậu ta về?”
“Một lúc nào đó vào tối mai.”
“Thế muộn quá. Anh sẽ không ở đây.”
“Vì sao?” Cô nhổm dậy đằng sau bàn. “Anh định đi đâu?”
“Anh sẽ rời khỏi đây.”
“Không!” Cằm cô rơi xuống. “Vì sao?” Vì sao đời cô lúc nào cũng biến thành rác rưởi trong cùng một thời điểm vậy?
“Anh phải làm vài việc.”
“Việc gì?” Cô đi vòng qua bàn về hướng anh trai mình.
“Anh không thể nói được.”
“Anh đang chạy trốn luật pháp à?”
“Không.”
“Một cô bạn gái tức giận?”
“Không.”
“Bạn trai?”
“KHÔNG!”
Cô đặt tay lên ngực, và nỗi lo dành cho anh trai gạt mọi rắc rối của cô sang một bên. “Em là em gái anh. Anh có thể kể cho em tất cả mọi chuyện, và em sẽ luôn yêu anh. Dẫu có thế nào đi nữa.”
“Anh cũng yêu em, nhưng chỉ là có vài việc mà tốt nhất là em không biết.” Anh giơ một bàn tay lên. “Anh sẽ không kể về nó đâu. Nên đừng hỏi.”
Thỉnh thoảng anh bí mật đến mức làm cô phát điên. “Khi nào thì anh về?”
“Sớm thôi.” Anh rút ra một phong bì dày cộp. “Đưa cái này cho Sam nhé.”
Cái phong bì đựng đầy tiền, và cô há hốc miệng. “Sam cho anh mượn tận chừng này tiền lúc nào vậy?”
“Cứ nói cảm ơn cậu ta hộ anh.”
“Anh đã làm gì thế?” Cô nhìn cái phong bì trong tay và tự hỏi vì sao anh trai cô lại cần nhiều tiền đến vậy. Anh đã bị đuổi ra khỏi căn hộ của anh, hay cờ bạc, hay thuê một người đánh thuê từ bìa sau một trong những tờ tạp chí của anh? Không, anh Vince sẽ không thuê người để làm những công việc bẩn thỉu hộ mình.
“Hôm thứ Hai Sam đã bảo lãnh anh khỏi nhà tù.”
“Gì cơ?” Khả năng nhà tù đã không hiện đến trong đầu cô. Sam ghét anh Vince. Sao anh ấy lại bảo lãnh cho anh cô ra chứ? “Chuyện gì đã xảy ra? Anh ổn không?” Cô hỏi giữa sự hoang mang đến từ cảm giác khó tin sững sờ. Rồi cô lắng nghe khi anh Vince kể cho cô về việc đánh nhau với một nhóm những gã đi xe máy và bị tống giam.
“Sao anh không chạy đi?”
Anh cau mày. “Anh không bỏ chạy.”
“Nhưng nó đã xảy ra cách đây ba ngày rồi. Sao không ai trong hai người kể cho em?” Được rồi, đúng là Sam không nói chuyện với cô nhưng, “Sao anh không kể em nghe?”
“Sam không muốn em biết. Anh nghĩ cậu ta yêu em và không muốn em phải lo về anh.”
Cô ước gì Sam yêu cô, nhưng cô không dám chắc chắn như anh trai mình.
“Anh cũng không muốn em lo lắng về anh.”
Cô nhìn anh đứng đó, người anh trai luôn hành động không khoan nhượng của cô. Họng cô đau đớn và mắt cô ướt nước. Một lần nữa. Cô không muốn làm cuộc đời anh trở nên khó nhọc với anh. Khó nhọc thêm nữa. “Em sẽ làm gì khi không có anh trai mình đây?”
“Đừng khóc.” Anh ôm cô trong vòng tay lớn của mình. “Anh có đi mãi mãi đâu.” Anh lùi ra sau và nhìn vào mặt cô. “Có lẽ dạo này Sam không còn là một tên đại ngốc nữa.” Anh lau má cô bằng ngón tay cái. “Cậu ta sẽ chăm sóc em và Conner.”
Cô bối rối và sợ hãi vì anh Vince. “Giờ anh thích Sam rồi à?”
“Còn lâu, nhưng câu hỏi lớn hơn là, em có thích cậu ta không?”
Tất nhiên là cô thích Sam. Cô yêu anh. Cô không thể dừng lại. Cô yêu âm thanh của giọng anh và mùi hương của anh trên gối cô. Cô yêu sự thật rằng bên dưới những cơ bắp và cái tôi khổng lồ ấy, có một người đàn ông tử tế với trái tim rộng lượng. Cô gật đầu.
“Vậy thì em phải nghĩ đến việc tha thứ cho cậu ta, bởi vì thỉnh thoảng một người cần phải nghe thấy em tha thứ cho họ rồi họ mới có thể tha thứ cho bản thân mình.”
Cô nhìn vào đôi mắt màu lục lo lắng của anh trai và tự hỏi anh đang nói về Sam hay chính mình.
Sam đi vào căn hộ của mình và biết rằng có điều gì đó khác lạ trước cả khi anh bật đèn. Lúc này là ba giờ sáng, và áo khoác của Conner bị vứt trên một cái ghế đẩu, còn cửa phòng cậu thì hé mở. Anh ngó vào trong nhìn con trai mình cuộn tròn trên giường, say ngủ.
Sam thấy kiệt sức và nhức mỏi kinh khủng. Anh đã liên tiếp chơi những trận tồi tệ nhất trong sự nghiệp của mình bởi anh không thể quét sạch Autumn ra khỏi đầu. Cuộc đời anh đang cực kỳ buồn thảm, nhưng anh khá chắc rằng đêm nay không phải là đêm anh được chăm Conner. Không phải trừ khi Autumn cần ai đó để trông con trai họ. Cửa phòng Natalie đóng chặt. Anh đi vào phòng mình và bật đèn lên. Ở giữa cái chăn màu xanh dương sậm, Autumn nằm cuộn mình trên giường. Mái tóc đỏ xõa ra trên gối. Nếu không phải Sam đang đứng, cầm túi trong tay, anh có thể đã nghĩ mình mơ thấy toàn bộ cảnh tượng này.
“Autumn?”
Cô cựa mình và đôi mắt xanh chớp chớp mở ra. Một nụ cười làm cong hai khóe miệng của cô.
Cái túi rơi xuống sàn. “Em đang làm gì ở đây?”
“Chờ anh.”
“Vì sao? Có gì không ổn à? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có gì không ổn cả. Em chỉ muốn gặp anh, và rõ ràng là anh đang tránh mặt em.”
Anh nhìn xung quanh. “Làm sao em vào đây được?”
“Anh có cách của anh. Em có cách của em.” Cô vươn tay, và trông có vẻ như cô đang mặc một cái áo khúc côn cầu màu trắng. “Và anh không thấy vui sao khi anh không về nhà cùng một phụ nữ khác?”
“Chẳng có người phụ nữ nào khác hết.”
“Em biết.” Cô ngồi dậy và cái chăn rơi xuống lòng cô. Cô đang mặc cái áo thi đấu khỉ gió của đội Pittsburgh. “Anh Vince đã rời khỏi thành phố rồi.”
Anh cởi áo khoác ra. “Sao lại thế?”
“Anh ấy nói anh ấy có việc phải làm. Em rất lo cho anh ấy.”
“Anh ấy lớn rồi.” Họ thực sự đang nói chuyện về Vince đấy à? “Anh ấy sẽ ổn thôi.”
“Sao anh lại bảo lãnh cho anh ấy ra?” Cô vắt đôi chân trần qua thành giường. “Anh ghét anh Vince mà.”
“Nhưng anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Ngực anh có cảm giác như thể vừa bị gãy vài cái xương sườn. Nhức nhối như thể có người đã túm được anh trong góc và đánh anh hộc máu. Anh chỉ vào cô. “Vậy thì vì sao em lại mặc áo thi đấu của Crosby?”
“Bởi vì lần cuối cùng em mặc nó, anh đã dọa sẽ xé nó khỏi người em nếu anh thấy nó một lần nữa.”
Anh mỉm cười. “Đó là thứ em muốn sao?”
Cô gật đầu và vòng tay quanh cổ anh.
“Em còn muốn gì nữa, Autumn?”
“Em, anh và Conner. Em muốn chúng ta là một gia đình.” Anh hít mạnh khi cô cởi khuy áo anh. “Em muốn mình là nhịp đập trong trái tim anh. Em muốn mình là lý do để anh tỉnh dậy với một nụ cười trên mặt. Em muốn anh yêu em suốt cả quãng đời còn lại của em và sau đó nữa, nếu có thể.” Cô hôn lên hõm vai anh. “Em yêu anh, Sam.”
“Nếu em muốn có anh trong cả quãng đời còn lại của em, thì em có rồi đấy.” Anh nắm tay cô và hôn vào trong cổ tay cô. “Em là nhịp đập trong trái tim anh và là lý do để anh tỉnh dậy với một nụ cười trên mặt. Anh sẽ yêu em suốt cả quãng đời còn lại của anh và sau đó nữa, nếu có thể.” Anh nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Anh không muốn nghẹn ngào. Anh không muốn người phụ nữ mà anh yêu nhìn anh khóc như con gái. “Em và Conner, đó là tất cả những gì anh cần.”
“Không, đó không phải là tất cả.” Cô vuốt tóc anh khỏi trán. “Em yêu anh, Sam. Em đã yêu anh năm năm trước, và anh đã làm tan vỡ trái tim em. Trong một thời gian rất dài, em không thể bỏ qua được điều ấy, nhưng em lại yêu anh lần nữa. Chỉ có điều lần này mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn và trưởng thành hơn. Anh không cần sự tha thứ của em cho quá khứ. Như anh từng nói, giờ chúng ta đã là những con người khác, nhưng nếu đó là thứ anh muốn, thứ anh cần, thì em tha thứ cho anh.”
Anh cúi mặt xuống áp vào cổ cô và hít vào hương thơm từ làn da ấm áp của cô. Anh không nhận ra mình đã chờ đợi được nghe những từ đó từ bao lâu rồi. Không biết rằng mình muốn nghe chúng đến mức nào cho tới khi cô thốt lên những lời ấy. Anh rê tay dọc lưng áo cô và ôm lấy hai má mông trần trụi. “Có vẻ như em lại đánh mất quần lót rồi.”
“Ôi trời. Em cá là chuyện đó rất hay xảy ra với anh.”
“Không còn nữa.” Anh lướt tay lên tấm lưng mịn màng của cô. “Em là người phụ nữ duy nhất anh muốn gần gũi. Người phụ nữ duy nhất anh muốn thấy cởi quần lót. Người phụ nữ duy nhất anh từng thực sự muốn có.”
Cô lùi ra sau và ngước nhìn anh, đôi mắt xanh rạng rỡ tươi cười. “Cho tới tận vài tháng trước, em thậm chí còn không phải tuýp phụ nữ mà anh hẹn hò.”
“Không.” Anh ép trán vào trán cô và chạm nhẹ miệng trên môi cô. “Nhưng em là tuýp phụ nữ mà anh cưới. Nếu anh thật sự may mắn, em là tuýp phụ nữ sẽ cưới anh hai lần.”