Người Đàn Ông Của Tôi

Sau khi nói lời cảm
ơn một lần nữa tới Cố Chi và bác sĩ Trương, Thư Tình đang chuẩn bị ra
ngoài thì bỗng nhiên Cố Chi gọi cô lại: “Em trở về thế nào?”.

Thư Tình dừng lại, thấy anh cởi áo blu ra, sau đó cầm áo khoác trên giá treo áo, nhưng chỉ đặt lên tay, không định mặc vào.

Cô chần chờ một lát, vẫn nói thật: “Bây giờ tàu điện ngầm đã đóng cửa rồi, em định tìm một quán McDonal hoặc tiệm net ở tạm một đêm, sáng mai về
trường”.

Cố Chi hơi nhướn mày lên một chút, vừa đi ra ngoài, vừa nói ngắn gọn: “Tôi đưa em về”.

Niềm vui từ trên trời rơi xuống! Không cần phải ở ngoài cả đêm rồi!

Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, Thư Tình vẫn khách khí nói một câu: “Cảm ơn thầy cố!”

Thư Tình đi theo Cố Chi ra ngoài, mới phát hiện Trương Diệc Chu vẫn còn
đang đứng cạnh cửa, cậu ta xoay người nhìn cô nói: “Nếu như để cậu ở
ngoài một mình cả đêm thì tớ sẽ không ngủ được”.

Cho tới bây giờ
Thư Tình mới biết chấp nhất của Trương Diệc Chu lại đáng sợ như vậy, tức thời nói: “Không cần thiết, thầy Cố sẽ đưa tôi về trường học, cho nên
cậu có thể yên tâm, đêm nay nhất định cậu sẽ ngủ ngon”.

Cố Chi
không dừng lại, đi về phía chiếc Volvo đen ở đối diện, Thư Tình nói xong câu đó thì chạy nhanh theo, không ngờ tay lại bị Trương Diệc Chu bắt
lại.

Trương Diệc Chu nắm chặt lấy cổ tay cô, nói gằn từng tiếng:
“Thư Tình, cậu là một cô gái, buổi tối thế này một mình ở riêng trên xe
với một người đàn ông, không sợ có việc gì sao?”.

Cậu lo lắng nên hơi kích động, khuôn mặt đỏ lên, Thư Tình không nói gì hất tay cậu ta
ra: “Trương Diệc Chu, tư tưởng của cậu có thể thuần khiết hơn được
không? Đó là thầy giáo của tôi, tôi yên tâm về thầy ấy hơn là cậu”.

Cô chạy nhanh qua bên đường, Cố Chi đang ngồi trong xe đợi cô. Cô mở cửa
xe ngồi vào sau đó nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Trương Diệc Chu vẫn
đứng không nhúc nhích ở bên kia đường, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thư Tình nói nho nhỏ: “Đi thôi”.

Cố Chi khởi động ô tô, không nhanh không chậm đi về trường, Thư Tình nhìn
kính chiếu hậu. Cho đến khi bọn họ rời đi, người kia luôn đứng đó không
rời.

Trong xe lâm vào cảnh trầm mặc, Cố Chi sẽ không hỏi cô
chuyện của Trương Diệc Chu, cô cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể ôm
Pound ngồi ở vị trí cạnh tài xế, quay đầu nhìn cảnh đêm thoáng qua ngoài cửa.

Trung tâm thành phố luôn phồn hoa, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi. Nhìn một chút, cô cảm thấy hơi hoa mắt.

Bỗng nhiên Cố Chi mở miệng nói: “Trong ngăn tủ có đĩa CD, em có thể mở nhạc”.

Thư Tình trả lời, mở ngăn tủ trước mặt ra, cô đoán anh nhất định cảm thấy
chạy xe với không khí như vậy dài như cả giờ, chỉ sợ là cả hai người đều sẽ không dễ chịu.

Trong ngăn tủ có không ít đĩa CD, phần lớn các đĩa đều được dán băng dính đen trên vỏ đĩa. Thư Tình dùng di động chiếu sáng rồi nhìn, tất cả đều là đĩa nhạc Pháp, tên bài hát có vài từ cô
không biết, xấu hổi nói: “Em không biết.... ......”.

Cố Chi không giật mình khi cô hỏi vậy, cô là học sinh mới học được vài tiết tiếng
Pháp, nếu hiểu được thì anh mới ngạc nhiên. Anh hỏi cô: “Em thích yên
tĩnh hay ồn ào?”.

“Yên tĩnh một chút”.

Cố Chi vươn tay rút một cái đĩa ở ngoài cùng bên trái đưa cho cô: “Đây”.

Thư Tình lấy đĩa ra, đặt vào ổ đĩa, giọng hát Keren Ann* vang lên, đó là
một giọng hát mông lung lại êm dịu, xen giữa hiện thực và mộng ảo, nhẹ
nhàng mềm mại.

Je voudrais du soleil vert

Des dentelles et des théières

Des photos de bord de mer

Dans mon jardin d' hiver

Je voudrais de la lu­mière

e en Nouvelle Aerre

Je veux ger d' atmosphère

Dans mon jardin d' hiver

Thư Tình nghe ngây ngẩn cả người, cô cảm thấy sự xấu hổ vừa rồi biến mất không còn, cô hỏi Cố Chi: “Bài này tên là gì ạ?”.

“Jardin d' hiver”. Sợ cô không hiểu, anh lại dịch lại một lần. “Vườn hoa ngày đông”.

Thư Tình tán thưởng: “Rất êm tai”.

Lần này, Cố Chi mỉm cười: “Ừ, đây là bài hát cũ, từng phổ biến một thời ở Pháp”.

“Là do ai hát?”. Thư Tình vừa hỏi anh, sau đó ngượng ngùng nói: “Thôi, thầy có nói với em cũng vô dụng, dù sao em cũng không biết nhiều ngôi sao
của Pháp, ngoại trừ vai nam chính của bộ “Leon the Professional” và
Sophie Marceau, những người khác em đều không biết”.

Cố Chi cười, nói ngắn gọn: “Jean Reno”.

Thư Tình sửng sốt một chút mới biết là anh đang nói đến nhân vật chính của
“Leon te Professional”, âm “r” Cố Chi phát âm rất tự nhiên, nghe thật
thoải mái.

Giọng nữ mềm nhẹ len lỏi trong không gian, không sợ không có người nói chuyện sẽ xấu hổ.

Thư Tình nhìn Pound đang chậm rãi bò qua bò lại trong nhà rùa, cười tủm tỉm hỏi nói: “Tu l’ aime aussi?” (Em cũng thích bài hát này sao?).

Cố Chi nghiêng đầu nhìn cô một chút, cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nói
với cô: “Tiếng Pháp rất thích hợp cho con gái nói, giọng nói mềm mại,
nghe thật dịu dàng”.

Thư Tình cười thành tiếng, vừa đắc ý lại có
chút nghịch ngợm nói: “Vừa hay, mẹ em luôn chê em là một nữ hán tử, bây
giờ đi học tiếng Pháp về dùng giọng nói mềm mại nói với bà một lần, bà
chắc sẽ cảm thấy không uổng tiền học phí”.

Cuối cùng xe dừng trước cửa trường học, Cố Chi nhìn đồng hồ: “Mười một giờ, mau về đi”.

Thư Tình ôm Pound xuống xe, ở ngoài cửa mỉm cười vẫy tay với Cố Chi: “Cảm ơn thầy Cố!”.

Cô vừa nói vừa nâng cái nhà nhỏ của Pound hướng về phía anh, hiển nhiên câu cảm ơn này có hai nghĩa.

Cố Chi nhìn bóng lưng Thư Tình biến mất ở cổng trường, đang chuẩn bị khởi
động ô tô, ngoài xe bỗng nhiên có người gõ gõ cửa sổ xe của anh, chủ
nhiệm bộ môn cúi người hỏi anh: “Không phải hôm nay thầy Cố phải đi họp
sao? Tại sao lại đến trường học vậy?”.

Cố Chi biết cô dạy xong
tiết sẽ ở lại văn phòng một chút, bây giờ đang chuẩn bị đi bộ về nhà
trọ, anh cười cười: “Lên xe đi, tôi đưa chị về”.

Trong xe vẫn còn tiếng nhạc, Cố Chi giải thích nói: “Học sinh trong lớp tìm tôi khám cho con rùa nhỏ, tôi vừa đưa em ấy trở lại”.

“Cậu nói Thư Tình
sao?”. Chủ nhiệm bộ môn nhớ lại cô bé lớp song ngữ, thấy Cố Chi gật đầu
thì cười nói: “Đứa nhỏ này tốt lắm, nhiều lần họp cuối năm thầy giáo
tiếng Anh đều khen cô bé ấy, nghe nói là khẩu ngữ rất tuyệt,trong cuộc
thi diễn thuyết các học kỳ đều nhận được giải thưởng. Vừa khai giảng học kỳ mới, việc trong văn phòng nhiều không kể xiết, cô bé ấy là cán bộ,
lúc trực ban còn giúp tôi không ít việc”.

Cố Chi hơi kinh ngạc,
chủ nhiệm bộ môn là người luôn tiếc lời, hôm nay lại ngoại lệ nói về Thư Tình, anh cúi đầu cười cười, nhớ tới hình ảnh lúc nãy của Thư Tình, từ
chối cho ý kiến, chỉ nói: “Vậy sao?”.

Một người có rất nhiều bộ mặt, giống như công việc của anh, tính cách của cô luôn có những mặt chưa người nào tiếp xúc qua.

*

Thư Tình nhận được điện thoại của chủ nhiệm bộ môn, nói là phương thức liên hệ của lớp song ngữ cần sửa sang lại, sách giáo khoa cũng vừa về, cần
cô qua giúp đỡ một chút.

Đến nơi rồi mới cảm thấy đáng sợ, lớp
bọn họ có 30 người, mỗi người bốn quyển sách, nhìn tài liệu đầy trên
đất, Thư Tình thấy nhức đầu.

Khi cô đang ngồi trên đất xếp một quyển lại một quyển, văn phòng bỗng có người tới, gõ hai tiếng đơn giản: “Chủ nhiệm Hà”.

“Thầy Cố đến sao? Mau vàu ngồi”. Giọng nói chủ nhiệm bộ môn rất nhiệt tình,
thậm chí còn tự mình rót nước cho Cố Chi, “Vừa rồi gọi điện cho cậu, cậu còn không tiếp, tôi còn tưởng rằng.....”.

“Vừa rồi tôi có tiết”. Trả lời ngắn gọn.

“Là thế này, cháu của tôi bị viêm tuyến nước bọt cấp tính, rất nghiêm
trọng, tôi muốn nhờ cậu nhìn giúp con bé. Cậu có kinh nghiệm, lại là
chuyên gia, nếu như cậu giúp con bé thì tôi cũng yên tâm”.

Cố Chi trả lời: “Viêm tuyến nước bọt cấp tính nên tìm khoa bệnh truyền nhiễm,
tôi là bác sĩ ngoại khoa, với bệnh này sợ là không giúp được gì. Nhưng
nếu cô muốn tìm chuyên gia chuẩn đoán, tôi có thể liên hệ giúp”.

Chủ nhiệm bộ môn vui mừng quá: “Vậy thì phải cảm ơn thầy Cố rồi”.

Thư Tình ngồi trên mặt đất, không quay đầu, vào lúc này tốt nhất cô nên
không nói gì giả vờ câm điếc, miễn cho việc bị mất mặt. Chủ nhiệm bộ môn chức cao hơn thầy Cố một bậc, nhưng giọng nói lại khách khí tôn kính,
quả nhiên là vì có việc cần giúp đỡ.

Động tác trên tay cô chậm
lại, bỗng nhiên cô tò mò, làm sao thầy Cố có thể có quan hệ tới bác sĩ
ngoại khoa. Ngay từ đầu cô nghĩ rằng thầy Cố kiêm chức ở bệnh viện thú
cưng, sau này mới biết thầy chỉ đến hỗ trợ. Hôm nay nghe đoạn đối thoại, sợ rằng thầy Cố không chỉ học qua ngành y mà còn là một chuyên gia.

Bác sĩ kiêm thầy giáo đại học? Như vậy cũng được sao?

*

Sau khi sửa sang lại sách đã đến giờ cơm chiều, Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi
đang ở quán lẩu trong thành phố đợi cô, Dư Trì Sâm đã nhắn vài tin nhắn
giục cô rồi.

Thư Tình đứng ở trạm xe bus chờ xe, bỗng nhiên nghe thấy ở phía sau có một giọng nói quen thuộc: “Con rùa thế nào rồi?”.

Đoạn đối thoại giống như một tuần trước.

Cô nhanh chóng xoay người nhìn Cố Chi đang ngồi trên xe mô tô, anh mặc bộ
quần áo màu đen sạch sẽ, vì nói chuyện với cô nên anh vén kính của chiếc mũ bảo hiển lên, thản nhiên nhìn cô.

Vừa rồi ở văn phòng cô không dám quay đầu nên bây giờ nhìn thấy trang phục của anh như vậy khiến cô có chút thất thần.

Thư Tình nói: “Rất tốt, miệng vết thương cũng không còn hư thối, mấy ngày nay nó cũng đã hoạt bát hơn nhiều”.

Cố Chi gật đầu, đang định nói thì điện thoại của Thư Tình lại vang lên, Dư Trì Sâm vừa thấy điện thoại kết nối được, gào lên: “Đói chết người, đói chết người rồi, cậu có để cho tớ sống nữa không vậy?”.

Tiếng Dư
Trì Sâm rất lớn, Thư Tình khẳng định chắc chắn Cố Chi cũng nghe được,
xấu hổ nói: “Sắp đến rồi, sắp đến rồi, cậu cũng biết xe số 334 phải nửa
tiếng mới có một chuyến, tớ sẽ đến ngay”.

Cô cúp điện thoại, xấu hổ nhìn Cố Chi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Thầy Cố đi đâu vậy?”.

“Nội thành”.

Thư Tình thở nhẹ một hơi, cười tủm tỉm nói: “Thầy có thể cho em đi nhờ một đoạn đường không?”.

Lần này thì Cố Chi do dự một lát, Thư Tình nở nụ cười thành khẩn: “Không được thì thôi, không sao cả, em có thể đợi xe bus”.

“Đi lên đi”. Anh cầm mũ bảo hiểm đưa cho cô, bình tĩnh nhìn cô, không hề có biểu cảm nào khác.

Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, Thư Tình thất thần một lát, nhận lấy mũ bảo hiểm của anh, ngây ngốc đeo lên.

Cố Chi nhìn cô một chút, vươn tay về phía cô, Thư Tình né tránh theo bản năng, Cố Chi dừng một chút: “Đừng nhúc nhích”.

Cô đừng yên ở đó, Cố Chi hạ kính mũ xuống cho cô, sau đó ra lệnh: “Lên xe”.

Thư Tình thề, cô không ngờ ngồi chung một xe moto lại là một chuyện xấu hổ
như thế, hẳn nào vừa rồi lúc cô đưa đề nghị chở cô một đoạn đường, Cố
Chi chần chờ một lát. Tốc độ của xe mô tô rất nhanh, chiếc xe này lại là xe mô tô đua, ở phía sau không có hòm giữ đồ, nếu cô không ôm lấy Cố
Chi thì sẽ không ổn định được trọng tâm.

Cố Chi vẫn không khởi
động mô tô, Thư Tình cũng không dám lề mề, đành phải từ từ ôm lấy eo
anh, trong nháy mắt đó, tim cô đập mạnh không khống chế được.

Cô ôm anh.....

Cô lại có thể ôm lấy anh?

Cô ôm được nam thần của môn tiếng Pháp chuyên ngành?

Không biết đêm nay cô về có bị nhóm người ái mộ kia mưu sát không?

Rất nhiều suy nghĩ rối loạn trong đầu cô, mũ bảo hiểm có một hương thơm
nhàn nhạt, không giống mùi hoa, cũng không phải nước hoa, là hương thơm
gì đó?

Thư Tình chột dạ nhìn bóng lưng người nào đó, cả người cô
cứng ngắc. Tay cô đặt trên lưng thầy, không dám có bất kỳ cử động nhỏ
nào.

Ánh chiều tà chiếu lên người anh, thời khắc yên tĩnh như
khắc một tầng ánh sáng, nhưng Thư Tình không có tâm trạng thưởng thức,
cả người cô đều vây trong trạng thái rối rắm.

Nhất định là đầu cô bị nước vào nên mới đưa ra đề nghị đó! Nhưng mà loại cảm giác chột dạ
nhưng thỏa mãn trong lòng cô, là có điều gì xảy ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui