Buổi đêm tối đen, bên ngoài phòng giáo vụ vắng vẻ, chỉ còn lại bóng lưng Cố Chi kéo dài dưới ánh đèn bên ngoài.
Bóng dáng của anh bị kéo thật dài, càng có vẻ cô độc.
Thư Tình chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô đứng cùng anh, lẳng lặng
đối mặt, không nói một lời, lại có chút hoảng hốt không hiểu sao.
Cô nghe thấy giọng của mình thúc giục anh: "Thầy Cố?"
Chỉ một tiếng thầy Cố đã kéo anh về hiện tại, vẻ mặt lạnh lùng xa cách
cũng không rút đi, nhưng anh thu hồi ánh mắt lại, trước khi đi chỉ nói
một câu: "Lời đồn đãi chỉ làm chết người thông minh."
Bóng dáng thẳng tắp đó cuối cùng cũng biến mất trong bóng đêm.
Cả đêm Thư Tình đều không yên lòng, cô cảm thấy hình như cô đã quên đi
chi tiết gì, nhớ lại từng chút từng chút từ khi cô biết Cố Chi đến giờ,
anh không phải là người đối xử đặc biệt với cô mà không vì lý do gì.
Mỗi ánh mắt ý vị thâm trường của anh, mỗi câu nói dường như đều thâm ý
nhắc nhở, đều như đang nhắc nhở cô lý do, nhưng mà rốt cuộc là cái gì?
Sau khi tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Thư Tình nằm trên giường, không có cách nào ngủ được, trong đầu cô hiện
lên ánh mắt của Cố Chi, thất vọng và xa cách, lạnh lùng và bất đắc dĩ.
Cô càng nghĩ càng hoảng hốt, rốt cuộc không nhịn được cầm điện thoại lên, khẩn cấp gửi tin nhắn cho người kia.
"Thầy Cố, thầy đang giận em sao?"
.... Dường như rất than thiết có chút không ổn, cô chần chừ xóa đi
"Đêm nay thầy hỏi em còn để ý ánh mắt của người khác không, em cảm thấy bị tổn thương."
....Càng buồn cười hơn, cô có bị tổn thương không có liên quan đến anh sao?
Nằm trằn trọc không yên, rốt cuộc cô nhắn bốn chữ qua: Thầy đã ngủ chưa?
Thời gian chờ đợi như bị kéo dài vô hạn, chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, cô từ nóng vội không yên biến thành uể oải, cuối cùng cô cầm di động
hối hận vì sao mình lại nhắn một tin nhắn như vậy.
Chỉ là đang miên man suy nghĩ thì bị di động rung lên phá vỡ, cô nhanh chóng mở điện thoại ra xem.
"Chưa." Câu trả lời vẫn như tác phong trước giờ của anh, giống như thêm một chữ thì sẽ lãng phí.
Nhưng trái tim Thư Tình đang treo trên cao chợt rơi xuống đất, Thư Tình
nở nụ cười với màn hình điện thoại chói mắt trong bóng đêm.
"Thầy Cố, em muốn hỏi thầy, vì sao ngay từ đầu thầy đã có ấn tượng không tốt với em? Là vì lần đó ở ngoài cửa hàng tiện loại nhìn thấy thầy, em
đùa thầy với Dư Trì Sâm sao?"
Có lẽ cô sống bất cẩn, có lẽ cô sông không kiêng nể gì, nhưng việc cha
mẹ ly hôn khiến cô trở nên cực kỳ mẫn cảm, có thể cảm nhận được một chút cảm xúc nhỏ của người khác với cô.
Người đàn ông đang ôm laptop ngồi trên sofa, thấy di động rung thì cầm
lên nhìn, dường như anh chần chờ một lát rồi mới trả lời: "Không phải ở
ngoài cửa hàng tiện lợi, mà là trên hành lang của giảng đường." Một lúc
sau, anh lại nói thêm một câu, "Lúc đó em ở cùng với Dư Trì Sâm."
Trong bóng tối, Thư Tình run lên một chút mới hiểu được ý của anh, anh đang nói địa điểm gặp lần đầu.
Cô ngây người nhìn màn hình một lúc lâu, cô nỗ lực nhớ lại tối đó cô và Dư Trì Sâm đã làm cái gì.
Cô nhớ hôm đó cô dọn nhà rùa cho Pound, cuối cùng không may khiến Pound
rơi vào thùng rác, Dư Trì Sâm tốn nhiều công mới có thể mò được Pound
cho cô...Cô nhớ được hình như lúc cô ngẩng đầu lên có một bóng người
biến mất ở lối rẽ, chẳng lẽ đó là Cố Chi?
Người ngồi trên sofa khép laptop lại, cầm một hộp sữa chua trong tủ lạnh ra vừa uống vừa thất thần nhìn di động trên bàn.
Thậm chí anh còn tới cửa sổ sát đất nhìn đèn đóm ban đêm, dáng người cao ngất không nhúc nhích.
Mà khi di động vang lên, rốt cuộc anh mới nhận ra, hóa ra mình vẫn đang chờ đợi.
"Thấy thấy em và Dư Trì Sâm tìm rùa sao?" Đây là tin nhắn của Thư Tình.
Ngay lúc tim Cố Chi đập mạnh và loạn nhịp, thì di động lại vang lên lần nữa.
"Ngày đó em không cẩn thận làm rơi Pound vào thùng rác, Dư Trì Sâm đến
giúp em, sau đó bọn em gặp thầy ở bãi đỗ xe và cửa hàng tiện lợi...Em
vẫn không hiểu tại sao thầy lại giận em?"
Cố Chi cầm di động đứng hồi lâu, sau đó anh bật cười ngồi trở lại ghế sofa.
Tìm rùa?
Chỉ là....tìm rùa?
Buổi đêm yên tĩnh đó, trên hành lang mờ nhạt ánh đèn, anh tùy ý nhìn
vào, nhìn ở cuối hành lang như d-d-lqd nam nữ đang thân mật.... hóa ra
lại là tìm rùa trong thùng rác?
Từng chút từng chút hình ảnh trong khoảng thời gian này nổi lên trong
lòng, anh nhắm mắt tựa người lên ghế sofa, bỗng nhiên anh cúi đầu cười.
Một lát sau, Thư Tình nhận được tin nhắn của anh gửi tới: “Tôi nói tôi tức giận khi nào?”.
Nhưng mà ánh mắt đó, giọng điệu đó, còn cả biểu cảm lạnh lùng xa
cách.... rõ ràng đó là tức giận, Thư Tình rất chắc chắc điều đó.
Cuối cùng, một tin nhắn lqd được gửi đến: “Muộn rồi, ngày mai còn có lớp, ngủ đi”.
Giọng điệu như vậy khiến cô nghĩ đến cảnh tượng bình yên đêm đó, anh mặc bộ đồ đơn giản ở nhà, ngồi trên ghế sofa, khẽ nói ngủ ngon với cô.
Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh khi đó, nụ cười
nhạt, ánh mắt sáng ngời, thậm chí còn có một chút... ôn nhu.
Rõ ràng có nhất nhiều điều lqd muốn hỏi nhưng cô lại cảm thấy mỹ mãn, nhắn lại một câu “Ngủ ngon”, sau đó an tâm ngủ.
Người đàn ông bên kia thất thần nhìn màn hình thật lâu, cuối cùng anh
mỉm cười lắc đầu, bấm số điện thoại của bạn tốt: “Ngủ chưa?”.
“Có ngủ thì cũng bị cậu đánh thức rồi”. Lý Tuyên Nhiên ở đầu kia tức giận nói, “Sao, giờ này tìm tớ có việc gì?”.
“Xuống đây đi, uống một chén”.
Có thể là cách di động cũng cảm nhận được tâm tình Cố Chi rất
tốt, Lý Tuyên Nhiên cúp điện thoại, mặc áo khoác xuống lầu.
Hai người là hàng xóm lầu trên lầu dưới, lại là bạn tốt nhiều năm nên mua nhà cũng chọn mua gần nhau.
Rượu đỏ tới tay, Lỹ Tuyên Nhiên khẽ lắc ly rượu, vừa nhìn ý cười bên môi Cố Chi, lười biếng hỏi: “Cậu có chuyện gì tốt hả?”.
Cố Chi chỉ cười không nói.
“Nhìn xuân ý dạt dào, chẳng lẽ là....”. Lý Tuyên Nhiên toét miệng cười, không nhanh không chậm nói ra ba chữ,
“Số đào hoa?”
Cố Chi chỉ uống một ngụm, lần này cả đáy mắt cũng nhiễm ý cười.
Chuyện tốt cũng không hẳn, đào hoa cũng không thể nói rõ được, vì chính
anh cũng không thế nói được tâm tình kỳ dị này là bởi vì sao.
Anh chạm cốc với Lý Tuyên Nhiên, “Tâm tình tốt thôi”.
Sau khi có men rượu thì dễ dàng mở miệng hơn, một lúc sau, Lý Tuyên
Nhiên ngồi trên ghế sofa cười vang, “Ý của cậu là, cậu nhìn thấy học
sinh đang tìm con rùa, lại nghĩ rằng bọn họ đang… Ha ha ha, giáo sư quả
nhiên có sức tưởng tượng trác tuyệt.
Cố Chi liếc anh ta một cái, không nhanh không chậm nói, “Rất buồn cười sao?”.
“Không buồn cười, tuyệt đối không buồn cười”. Lý Tuyên Nhiên ngồi thẳng
người, ý vị thâm trường nói, “Cậu cũng học y, cũng rõ biết là xúc động
ức chế lâu sẽ xuất hiện tâm lý ám chỉ, tớ thấy là cậu độc thân đã lâu,
cũng nên kết giao bạn gái để mau chóng loại bỏ tâm lý ám chỉ đó”.
Một buổi tối Thư Tình đã xem xong bộ phim mà Cố Chi đưa cho cô, bộ phim
nói về câu chuyện xưa về tình yêu của cháu gái người gác cổng có diện
mạo xâu xí Hà Ny và người đàn ông giai cấp trên của Nhật Bản là Tiểu
Tân.
Bởi vì thân phận và bề ngoài, nên Hà Ny tự ti, dùng phương thức giống
con nhím dựng lên tầng bảo vệ mình, cuối cùng lại đi vào thế giới của
Tiểu Tân.
Bộ phim nghệ thuật mang tư tưởng lãng mạn đặc hữu của nước Pháp.
Từ lúc quen biết đến hiểu nhau, cuối cùng mến nhau, mỗi một cảnh đều có
sự biến hóa xung quanh, cũng tác động đến tâm tư của Thư Tình.
Mà sau khi Hà Ny vượt qua tất cả, nguyện ý chấp nhận Tiểu Tân thì bộ
phim lại ngừng lại ở màn tai nạn xe cộ, trái tim Thư Tình ngừng lại.
Cô thấy Tiểu Tân cởi tây trang đắp lên người Hà Ny, đôi mắt luôn ôn nhu sáng ngời thoát ra vẻ bi thương.
Sau khi tắt đèn, cô mở đèn bàn học lên, lấy giấy bút viết cảm nhận theo lời Cố Chi.
Nhưng dưới ánh đèn tái hiện lên hình ảnh của Tiểu Tân và Hà Ny thâm
tình, hoặc yên tĩnh xem bộ phim, hoặc chia sẻ câu danh ngôn làm người từ “Anna Karenina” (*): “Hạnh phúc gia đình đều giống nhau, gia đình không hạnh phúc mỗi người đều bất hạnh.
(*) Anna Karenina là một tiểu thuyết của nhà văn Nga Lev Nikolayevich
Tolstoy, được đăng tải nhiều kỳ trên tờ báo Ruskii Vestnik (“Người đưa
tin”) từ năm 1873 đến năm 1877 trước khi xuất bản thành ấn phầm hoàn
chỉnh.
Mới đầu cô cũng không biết là mình đang khóc, cuối cùng mình là thấy hai gò má đã ướt sũng.
Cô gian nan đặt bút rất lâu, cuối cùng chỉ dùng đến tiếng Pháp viết được một đoạn.
Chúng ta đều là những con nhím cô độc, chỉ những người có tần số giống
nhau mới có thể thấy sự xinh đẹp của nhau ở sâu trong nội tâm mà người
khác không biết. Em tin rằng trên đời này nhất định có một người có thể
cảm nhận được vẻ đẹp của em, người đó chưa hẳn là người yêu, có thể là
bất cứ ai. Bỏ qua điều kiện thân phận và địa vị, bỏ qua những khoảng
cách nhìn như không thể đo đếm, ở trong thế giới rộng lớn này, chúng ta
sẽ vì sự hiểu biết quý trọng này mà không cảm thấy cô độc.
Sau khi tan học của tiết tiếng Pháp ngày thứ tư, cô đưa CD và bài cảm
nhận đưa cho Cố Chi trên bục giảng, sau đó vội vàng dời đi.
Đêm hôm đó, Cố Chi ngồi trong phòng khách yên tĩnh, mở bài viết ra.
Tiếng Pháp Thư Tình viết lưu loát mà tình tế, có nét thanh tú của con gái, không hề giống với vẻ bề ngoài không kiêng nể.
Mới đầu anh nghĩ rằng cô chỉ viết cho có lệ, bởi vì một bộ phim rất dài
mà chỉ có nửa trang cảm nhận, nhưng sau khi đọc được những dòng chữ
duyên dáng, ánh mắt Cố Chi dừng lại tại câu nói cuối cùng.
Anh trầm mặc ngồi một lúc lâu,mới mở ti vi ra, bỏ đĩa CD ra mà mình đã xem rất nhiều lần vào.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Hà Ny lạnh lùng, sau đó đi vào trong
sinh mệnh của Tiểu Tân, hình ảnh trên có ánh mặt trời, có nụ cười, có
những hạt bụi trong suốt, còn có những chú cá vàng đang bơi lội.
“Bỏ qua thân phận và địa vị, bỏ qua những khoảng cách nhìn như không thể đo đếm, ở trong thế giới rộng lớn này, chúng ta sẽ vì sự hiểu biết quý
trọng này mà không cảm thấy cô độc”.
Trên hình ảnh, Hà Ny dường như biến thành một người con gái khác, lúc
ngồi viết câu đó, ngẩng đầu lên nhìn anh ngồi trên sofa mỉm cười.
“Thầy, em đã qua được chưa?”.
Hóa ra biết rõ một người lại là việc đơn giản như vậy, chỉ qua vài dòng
văn ít ỏi, lại có thể dễ dàng thấy người một trái tim nguyên vẹn.
Cố Chi ngồi dưới ánh đèn rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại nhắn một tin nhắn.
“Merveilleux!”.
Thư Tính trả lời rất nhanh, chỉ khoảng nửa phút sau, di động của anh phát sáng.
“Un monsieur merveilleux, uudiant merveilleuse”. (Danh sư xuất cao đồ (*)- bản Thư Tình tự phiên dịch).
(*) Danh sư xuất cao đồ: Thầy giỏi ắt có trò giỏi
Anh cúi đầu cười rộ lên, mặt mày cong cong, mang theo ý cười trước nay chưa từng có.