Trong phòng bệnh mở điều hòa, Cố Chi cởi áo khoác ra treo trên giá áo, sau đó đến bên cạnh giường.
Người trên giường còn đang được truyền dịch, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà
cô đã gầy đi một vòng, sắc mặt hơi tái nhợt, dưới mắt cũng thâm tím.
Cố Chi trên cao nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em xác định là viêm phổi chứ không phải ung thư phổi?”.
“... ....”.
Thư Tình kích động muốn ho, vừa ôm ngực nhịn lại, vừa muốn ngồi dậy.
Cố Chi cúi người giúp cô đặt gối đầu sau lưng, sau đó không cho phép cự tuyệt kéo tay cô ra khỏi ngực.
“Không được nhịn, ho ra đi”.
Vì thế cô lại ho một trận tê tâm liệt phế gần nửa phút.
Thư Tình nhận chén nước anh đưa tới, hứu khí vô lực hỏi: “Sao thầy lại tới đây?”.
Dựa theo quy luật phát triển khách quan, Thư Tình đoán câu trả lời của đối phương có hai khả năng:
Thứ nhất: “Nghe nói em bị ốm, tôi đến thăm em”.
Thứ hai: “Trình độ của bác sĩ trong trường không giỏi hơn tôi, tự mình đến xem sẽ yên tâm hơn”.
Nhưng cô lại nghe được câu trả lời thuộc loại thứ ba từ trong miệng Cố Chi.
“Là một bác sĩ ngoại khoa, nghe nói em muốn mổ bụng nên tôi đến để quan sát”.
Thư Tình đang uống nước, phụt một cái, bị sặc nước, vội vàng đặt cốc nước lên bàn, lại ho một trận kinh thiên động địa.
Người bệnh bị viêm phổi sẽ có đờm vương tơ máu, cô xoay người lại định
lấy cái chậu nhỏ trên đất nhưng có một bàn tay nhanh hơn cô một bước
nâng chậu
lên, đưa tới trước mặt cô.
Bàn tay đó thon dài đẹp mắt, đốt ngón tay rõ rang, giống như là bàn tay
của nhà nghệ thuật, đột nhiên Thư Tình không dám nhổ đờm ra.
Vẫn là Cố Chi phải tự mình giục cô: “Nhổ ra.”
Lúc đó Thư Tình mới cố nhổ hết ra.
Vì xấu hổ nên hai gò má tái nhợt của cô hiện ra hai đóa hoa đỏ ửng, rõ
rang là không nhận được việc nam thần cao cao tại thượng giúp cô nhổ
đờm.
Đúng lúc này Cố Chi đưa túi văn kiện cho cô, cô mở ra, hỏi: “Cái gì vậy?”.
Cố Chi không nói gì, để cho chính cô nhìn, vì thế sau một lát, âm thanh Thư Tình hoan hô vang dội: “Trọng tâm?!”.
Không khí trầm mặc trong phòng bị đã được sức sống khôi phục lại, lúc
ngẩng đầu lên nhìn trong đôi mắt đó sáng lấp lánh, rất giống một động
vật nhỏ, xúc động tha thiết nhìn anh.
Cố Chi nói: “Con người tôi luôn khiêm tốn, không thích lên báo, vì tính
đến khả năng tuyệt vọng trong tin nhắn của em, tôi miễn cưỡng từ bi một
lần”.
Anh nhìn nhìn bộ tài liệu mấy chục trang, bổ sung một câu: “5000 từ đơn, 500 cụm từ, bốn mươi văn hóa bối cảnh, mười đề diễn thuyết. Đề thi sẽ
chọn lựa một trong những cái này, em chuẩn bị kĩ một chút, sang kỳ sau
sẽ tổ chức thi lại”.
Đầu Thư Tình “bùm” một cái: “Đợi một chút, không phải là thầy đến đưa trọng tâm sao?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Trọng tâm không phải là tất cả nội dung sẽ thi vào sao?”. Thư Tình kích động, lại có triệu chứng ho khan, “Nội dung này còn nhiều hơn những gì
mà bọn em học trong học kỳ”.
Trong lúc đó Cố Chi không nói chuyện, sóng mắt chuyển động, một lát sau, khóe môi khẽ giương lên, “Thư Tình, không phải em nghĩ là tôi sẽ trực
tiếp đưa nội dung đề thi cho em, cho em điểm cao qua cửa?”.
“…..”. Chẳng lẽ không phải như vậy sao?
“Không làm mà được hưởng cao thì đều vô nghĩa, nếu em thích, có lẽ có
thể trực tiếp yêu cầu tôi bài kiểm tra cho em điểm cao nhất!”.
Thư Tình hỏi một câu: “Thật vậy chăng?”.
Xoẹt, một ánh mắt sắc bén đâm thẳng về phía cô, cô vội vàng thẳng lưng, “Em đùa, đùa,…..”.
Theo lý thuyết thì sau khi Cố Chi đưa tài liệu xong, anh có thể đi rồi.
Nhưng mà kỳ quái, anh lại ngồi xuống ghế, bắt đầu gọt lê.
Đương nhiên Thư Tình không thể hỏi anh, “Thầy Cố, sao thầy còn chưa
đi?”. Vì thế, cô chỉ cười hiền nói, “Thầy Cố, thầy không cần gọt giúp
em, em có thể tự gọt’’.
Vẻ mặt Cố Chi chăm chú, tư thái tao nhã, ngón tay linh hoạt, việc gọt quả nhỏ như vậy cũng như một công việc quý tộc.
Sa khi hoàn thành, anh rất tự nhiên cắn một miếng, sau đó nói nhẹ nhàng nói một câu: “Ai nói là tôi gọt quả giúp em?”.
“…..”.
“Tôi gọt cho tôi ăn không được sao?”.
“…..Được, nếu thầy thích, thầy có thể cầm cả túi lê này”. Em không tin không đỡ được thầy.
Nhìn vẻ mặt tức giận của cô, Cố Chi cúi đầu cười nhẹ một tiếng, vừa lắc đầu vừa hỏi cô: “Cha mẹ có biết em bị bệnh không?”.
“Không biết, nếu mẹ em biết thì bà sẽ xin nghĩ phép, sau đó ngồi 2 lần xe đến với em, em không muốn bà phải bận tâm đến em”.
“Làm mẹ nên thường không yên tâm về con gái”.
“Tất nhiên, bà vừa làm cha lại vừa làm mẹ, đương nhiên --”.
Thư Tình thuận miệng nói, mở miệng ra mới phát hiện không đúng, trước
mặt không phải là Tần Khả Vi hay Dư Trì Sâm, không phải là người cô có
thể không kiêng nể cái gì cũng nói ra.
Cố Chi đã bắt được những từ mấu chốt nhất, nhẹ nhàng hỏi: “Gia đình đơn thân?”.
Thư Tình chỉ “Vâng” một tiếng, anh cũng không hỏi nhiều.
Ngồi một lát, thời gian không còn sớm, Cố Chi đứng dậy, “Tôi đi trước, em nghĩ ngơi thật tốt”.
Thư Tình nhẹ thở một hơi, “Hẹn gặp lại, thầy Cố”.
Anh đi tới cửa, khoác áo vào người, trước khi đi quay đầu lại dặn dò cô: “Độ viêm phổi mặc dù không quan trọng nhưng nếu như không tịnh dưỡng
tốt, thì có khả năng phát tác những bệnh khác”.
Ánh mắt xẹt qua chai dịch đã chảy được một nửa, “Còn nữa, đừng ngủ như
chết, truyền dịch xong thì gọi y tá đến, đừng để cho nó rút máu lên”.
Bóng dáng thon dài thẳng tắp biến mất sa cửa, căn phòng lại yên tĩnh.
Ánh mắt Thư Tình nhìn vào cái cửa rất lâu không dời đi, nhìn cánh của đó không hiểu sao có chút buồn bã.
Gió mùa đông thổi vào mặt lạnh thấu xương.
Cố Chi đi một đoạn ngắn từ cửa bênh viện, xuyên qua cái lạnh của ban đêm lại lên xe.
Anh ngẩn đầu nhìn cửa số tản ra ánh sang màu vàng, cúi đầu cười hai tiếng rồi mới khởi động ôtô rời đi.
Ở dưới khu nhà Lý Tuyên Nhiên đi ra từ McDonald, “A, buổi tối khuya,
giáo sư nhân dân tăng ca trở về hay là hẹn hò trở về? Tớ đoán là tăng
ca, vị giáo sư nhân dân vĩ đại lấy đâu ra thời gian để yêu đương?”.
Cố Chi liếc anh ta một cái, nhếch môi cười: “Đương nhiên giáo sư nhân
dân không thể bằng bác sĩ thú y được, mỗi ngày đều hẹn hò với một đám
cầm thú, nhìn cậu rạng rỡ như vậy, lại còn bộ dạng uống say --”. Anh hơi ngừng lại, “Dù sao tục ngữ nói cũng đúng, rượu phùng tư kỉ ngàn chén
thiếu”.
“……….”.
Ngày Thư Tình xuất viện vừa đúng ngày thi xong môn cuối cùng.
Hai giờ sau thu thập xong hành lý, Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đưa cô ra nhà ga.
Kỳ nghỉ đông cũng không dài, một tháng năm ngày, Dư Trì Sâm thở dài, “Lâu như vậy không gặp nhau, cậu đừng có mà nhớ tớ”.
Thư Tình cười tủm tỉm vỗ vai cậu ta, “Cậu sẽ nhớ tớ nhiều lắm”.
Tần Khả Vi nhìn xe buýt đang đến gần, “Được rồi, xe đang đến rồi, chuẩn
bị tốt tiền lẻ đi. Dư Trì Sâm, cậu mang túi xáchThư Tình lên!”.
Cuối cùng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, vẫy tay với hai người đang
đứng chào cô, sau đó theo ô tô rời đi, rốt cuộc biến mất trong tầm mắt.
Về nhà phải mất hai tiếng, trong lúc đi cô mở di động ra xem tiểu thuyết, cuối cùng bị say xe.
Mãi mới xuống được xe thì đã là giữa trưa, mẹ làm một bàn đồ ăn ngon,
vui vẻ giúp con gái xách hành lý vào nhà. “Nhanh đi rửa tay, rồi còn ăn
cơm!”.
Thư Tình buồn nôn, choáng váng, rầu rĩ nói: “Con say xe, buồn nôn lắm, con đi nằm trước, mẹ ăn trước đi”.
Sau khi chuyển hành lý vào, mẹ đi vào phòng ngủ, lúc này mới cẩn thận
nhìn Thư Tình. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì lắp bắp kinh hãi, “Sao
lại gầy thế này? Con ở trong trường ăn cái gì? Nhìn xem, gầy đến nỗi cằm nhọn cả rồi”.
Thư Tình dừng lại, nói, “Từ ngày được mẹ sinh ra, cái cằm này vẫn luôn êm đẹp sinh trưởng trên mặt con”.
“Ít nói nhảm với mẹ, hỏi gì thì con nói, có phải ở trong trường con ăn cơm giảm béo phải không?”.
“Con là đứa ngốc vậy sao?”. Thư Tình mệt mỏi thay áo ngủ, nằm lên
giường, “Trước đó bị một chút bệnh, vào trạm y tế của trường nằm vài
ngày”.
“Bệnh gì?”. Mẹ vừa nghe thấy phải vào viện nằm thì sắc mặt cũng thay đổi.
“Cảm mạo”. Thư Tình nói dối.
“Nói bừa! Mẹ còn chưa nghe qua bị cảm phải vào viện đâu”.
“Là thật mà, đầu tiền là cảm, sau đó.... chuyển thành viêm phổi, chữa vài ngày là khỏi rồi, không có gì đáng ngại ——”.
“Viêm phổi?”. Giọng nói mẹ bỗng nhiên được tăng lên vài độ.
“Mẹ, mẹ, cẩn thận đau họng!”. Thư Tình bịt lỗ tai lại.
“Bớt làm bộ đi”.
Mẹ bắt đầu lải nhải, từ một vài bệnh cô bị hồi nhỏ, nói đến bệnh thủy
đậu hồi tiểu học, sau đó lên cấp hai thì bị tiêu chảy, mỗi một việc cho
đến trước khi bị viêm phổi.
“Mẹ gần như nát tâm vì con, con lại không làm mẹ bớt lo.... ...”.
Thư Tình dở khóc dở cười, trong đầu chợt hiện lên lời của Cố Chi nói đêm tuyết, “Là mẹ thường không yên tâm với con gái”.
Cô cam chịu, nhắm mắt lại, cuối cùng lại ngủ mất trong lúc mẹ vẫn còn đang nói.
Mẹ cô còn định nói thêm vài câu nhưng thấy con gái mệt mỏi, nằm lên
giường là ngủ, cũng thôi không nói. Bà đến cạnh giường đắp kín chăn cho
Thư Tình, sau đó thở dài, sờ sờ thì thấy con gái gầy đi không ít, trong
lòng cảm thấy rất đau.
Lúc đứng dậy, đầu gối cũng cảm thấy đau đớn, bà nhíu mày xoa xoa đầu
gối, đứng dậy đi ra cửa, lấy trong ngăn kéo hai miếng dán Trương Vân
Nam.
Thư Tình cũng không biết chuyện bà bị đau đầu gối, giống như con gái đã
gạt bà chuyện nằm viện, làm mẹ nó, bà cũng không muốn con gái đang học
còn phải lo lắng cho bà.
*
Sau khi được nghỉ phép, sáng và tối Thư Tình xem phim tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, ban ngày đến quán cà phê dưới lầu
giúp đỡ.
Bà chủ quán cà phê tên là Tả Tư, lớn hơn cô vài tuổi, bộ dạng rất xinh
đẹp, tính khí cũng rất tốt, nghỉ hè năm ngoái Thư Tình cũng đến đây làm
thêm, cũng rất quen với bà chủ rồi.
Lúc trong tiệm bận rộn, cô phụ trách tính tiền, lúc không vội thì cô nhàn nhã ở sau quầy tán gẫu với Tả Tư.
Thời gian trôi qua cũng thoải mái vui vẻ.
Khi nhận được điện thoại của ông nội, Thư Tình đang lặng lẽ nghị luận
với Tả Tư một vị khách nam trẻ tuổi bộ dáng gần giống với nam chính
trong một bộ phim Hàn gần đây, cô vẫy tay với Tả Tư, ra ngoài cửa nghe
điện thoại.
Ông nội gọi tới mời cô ngày mai ăn cơm, địa điểm là một nhà hàng ăn.
“A, ông nội phát tài rồi sao?” Thư Tình cười trêu ghẹo.
“Không phải là sắp năm mới rồi sao? Người một nhà họp mặt cũng tốt.”
Thư Tình nghe được chữ “người một nhà”, trong lòng lộp bộp một chút.
Ông nội nghe được sự chần chờ của cô, hòa ái nói: “Tình Tình, ông nội
nhớ con, coi như con thỏa mãn tâm tình của ông nội muốn gặp cháu gái
mình, không phải là con sẽ không cho ông nội mặt mũi chứ?”
Ông cũng đã nói vậy rồi, Thư Tình vẫn đáp ứng.
Cô xin Tả Tư nghỉ một ngày, trước khi đi Thư Tình còn trang điểm rất xinh đẹp.
Nhà hàng mà ông nội mời cũng không xa, chỉ cần đi 20 phút là đến rồi. Vì đường cũng gần nên cô đi dọc theo đường đê dành cho người đi bộ. Đã lâu cô không đi con đường này, cho nên nơi này đã đổi thay rất nhiều cô
cũng không biết.
Con đường rải đá ngày trước biến thành con đường bằng phẳng, ven đường
có một vài cái ghế đám màu trắng, tu sửa thêm nhiều bồn hoa. Những chiếc đèn đường bên cạnh đường đê là đèn theo phong cách Châu Âu, khi cò
trắng bay lên từ lòng sông, sẽ khiến người nhìn có ảo giác như đang ở dị quốc.
Thư Tình dừng chân ở một vị trí đặc biệt, đứng trên lan can nhìn nước sông, bỗng nhiên cô lại nhớ tới một việc trước kia.
Đường đê này có ý nghĩa đặc biệt với cô, về cô và thiếu niên từng là người trong lòng cô, Trương Diệc Chu.
Thư Tình luôn nhớ ngày mùng hai mùa hè đó, tan học cô theo lối tắt đi
đường này trở về, kết quả là khi cô nằm sấp trên lan can nhìn cò, tay bị trượt, trong túi có bài tập về nhà bị rơi xuống.
Đê cao hơn ba thước, phía dưới có một đoạn nước cạn, với Thư Tình lúc đó chỉ cao một mét tư mà nói, đúng là một khoảng cách không thể vượt qua.
Cô đứng bất lực nhìn túi của mình, vừa nghĩ đến thầy chủ nhiệm lớp hung
thần ác sát thỉnh thoảng sẽ dùng tay véo người, sẽ trách cứ cô, sắc mặt
dần dần trắng bệch.
Mà đúng lúc này, Trương Diệc Chu xuất hiện.
Lúc đó cậu thiếu niên mới chuyển đến nhà trên tầng nhà cô được hai
tháng, mức độ quen thuộc của hai người chỉ dừng ở việc gật đầu chào nhau lúc đi học, bởi vì học cùng một lớp nên cần thiết mới nói với nhau một
hai câu.
Cho nên khi Thư Tình bỗng nhiên nghe thấy câu “Cậu làm sao thế?”. Quay
đầu lại cô thấy Trương Diệc Chu, tâm tình cũng không khá hơn chút nào.
Cô chỉ chỉ túi đang nằm dưới đê. “Không cẩn thận làm rơi xuống.”
Trương Diệc Chu nhìn xuống phía dưới, dường như ngập ngừng vài giây, sau đó ném túi xách trên lưng vào tay cô. “Cầm.”
Ngay sau đó, cậu xoay người đi về phía lan can, lúc Thư Tình còn chưa kịp phản ứng, thì cậu đã thả người nhảy xuống.
Sau 0.01 giây, trong đầu Thư Tình toát ra một suy nghĩ.
Chết, túi đồ của cô rơi, sao cậu ta lại là người tự sát?
Trên hiện trường không có nhân chứng, nếu như cậu ta ngã chết, có phải cuộc sống sẽ nghi ngờ cô là hung thủ không?
Nguy rồi, túi đồ của cô còn ở dưới! Bằng chứng vững như núi, lần này thì cô xong đời rồi!
…………….
Nhưng khi cô vội vàng cúi người xuống nhìn, cậu thiếu niên lạnh lùng yên tĩnh đó đã giúp cô nhặt túi lên, dọc theo bờ đê nghiêng, dùng cả hai
tay, và chân bò lên.
Thân thủ của cậu ta rất nhanh nhẹn, không khác lúc chơi bóng rổ, rất nhanh đã leo vào lan can.
Khi cậu đưa túi đồ cho cô, cậu thở dốc, vừa bước về phía nhà, vừa nói
với người ở sau: “Lần sau cẩn thận một chút. Anh cô sẽ không vì thành
tích ngữ văn của cậu tốt mà bỏ qua tội làm mất bài tập của cậu đâu.”
Thư Tình nhếch miệng cười ngây ngô, thứ nhất vì hóa ra cậu thiếu niên
nhìn lạnh lùng xa cách này cũng gọi cô chủ nhiệm Lưu Anh của lớp bọn họ
là Anh cô, thứ hai là vì bài tập đã bình yên vô sự về với cô, thứ ba bì
hóa ra cậu vẫn nhớ được cô học tốt môn ngữ văn.
Trong lòng còn đang ôm túi sách của cậu, cô ngẩng đầu nhìn người đi phía trước, ánh chiều tà kéo bộ dáng của cậu thật dài rất dài, vừa đúng che
khuất bóng của cô.
Cô hơi nheo mắt nhìn bóng dáng cậu cao hơn cô một cái đầu, yên lặng đọc tên của cậu một lần.
Trương Diệc Chu.
Năm hai mươi tuổi, Thư Tình lại đứng trên đê, nhưng tất cả đều đã thay đổi.
Cho dù là cha, mẹ, gia đình… hay là cô và cậu thiếu niên cô đã từng ngước mắt lên nhìn.