Người Đàn Ông Kiên Cường

Cô thay đổi!

Anh cảm thấy cô vợ nhỏ của anh, nha đầu ngây thơ, đáng yêu đã thay đổi rồi.

Nụ cười của cô mang theo vẻ miễn cưỡng, khi anh đụng vào cô, cô cũng lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên và biểu hiện cự tuyệt rung động rõ ràng.

Dần dần, bọn họ không hề cùng nhau xem phim nữa, ăn cơm xong anh lập tức vào thư phòng, bởi vì anh nghĩ, để cô tự xem một mình cô sẽ thoải mái hơn nhiều.

Dần dần, bọn họ không hề ôm nhau ngủ nữa, anh luôn đợi đến khi cô ngủ mới đi ngủ, bởi vì anh nghĩ, như vậy anh mới có cơ hội đến gần cô mà không bị cự tuyệt.

Mặc dù khi bọn họ ở bên nhau không khí có chút ngượng, nhưng anh cũng đúng giờ tan sở về nhà, bởi vì anh biết rằng cô thay đổi là do trước đó bọn họ có một chút tranh chấp, lại thêm một tuần lễ anh chưa có về nhà.

Nếu như lần này anh lại vì vậy mà về muộn hoặc không trở về nhà, anh lo lắng. . . . . . Có lẽ anh sẽ mất đi cô, cho nên coi như cảm thấy cô có chút miễn cưỡng và cự tuyệt, mỗi ngày anh vẫn tan sở đúng giờ, thấy cô vì anh mà bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong lòng của anh mới có cảm giác chân thật.

Trước kia Ngải Dĩ Ưu ở trên bàn cơm luôn cười nói không ngừng, hiện tại chỉ là yên lặng ăn xong bát cơm, một đôi mắt đẹp tươi cười đáng yêu, tinh khiết nhàn nhạt nổi lên u buồn, cô không dám ngồi bên cạnh Tiền Thiên Dương, cô thật sự rất sợ. . . . . .

Thật sự rất sợ khuôn mặt lãnh như băng của anh nhìn cô.

Cô không dám nói lời nào, cũng không dám nói ra "Xem phim với em được không?" Cái này trước kia mỗi ngày cô đều làm nũng nói với anh những lời này.

"Tôi ăn no rồi." Anh yên lặng đứng lên, đi về thư phòng.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, chỉ có lúc này cô mới dám. . . . . . Mới dám nhìn anh. . . . . . Cho đến khi anh đóng cửa thư phòng.

Cô không muốn ăn cơm còn dư trong chén nữa, trong lòng nhớ đến lúc trước anh nghe cô mà không ăn cơm quá nhanh, sẽ làm dạ dày không thoải mái, cho nên hiện tại cũng ngoan ngoãn ăn chậm lại.

Nhưng tại sao bây giờ anh ăn cơm rất nhanh, thật giống như không có chút nào muốn cùng cô ngồi chung một chỗ ăn cơm, khiến cô cảm thấy rất buồn, cảm thấy rất uất ức.

Nếu như vậy, cũng không cần trở về rồi! Anh có thể giống với lúc mới vừa kết hôn, mỗi ngày rất khuya mới về nhà, hoặc là giống như lần trước không về nhà nữa. . . . . .

Nhưng hai tuần nay, mỗi ngày lúc đến giờ anh tan sở trong lòng cô lại có chút mong đợi lại có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần nghe được tiếng mở cửa, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đều sẽ hiện lên nụ cười lúm đồng tiền vui vẻ.

Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn uống trà ở phòng khách reo lên, cô vội vã bước đến lấy điện thoại, tránh làm phiền đến Tiền Thiên Dương đang làm việc trong thư phòng.

"4020, anh về Đài Loan rồi !" Bên đầu dây điện thoại kia là Tống Khánh Chân thật, anh vui vẻ kêu to.

"Khánh Khánh!" Cô vừa nghe đến âm thanh bạn tốt đã lâu không gặp, cũng vui vẻ kêu to, nhưng nghĩ đến chồng cô ở thư phòng, lập tức lại giảm âm lượng xuống.

"Cô dâu nhỏ, cuộc sống tân hôn trôi qua may mắn hạnh phúc không, có mỹ mãn không?"

"Khánh Khánh. . . . . ." Vừa nghe đến âm thanh sáng sủa có chí tiến thủ, cũng biết anh ở Paris nhất định rất vui, không khỏi làm Ngải Dĩ Ưu vừa hâm mộ lại khổ sở. Cô vốn là cũng sống rất hạnh phúc rất mĩ mãn ."Em rất nhớ anh đó. . . . . ."

"Anh biết rõ, cho nên vừa xuống máy bay liền lập tức gọi cho em." Tống Khánh Chân vừa chú ý đến người tài xế nhà anh phái tới có để nhẹ hành lý của bảo bối anh không, vừa nói điện thoại. "Ngày mai chúng ta gặp mặt đi."

"Được." Khóe mắt cô khẽ tràn ra nước mắt, vui vẻ đáp lại, cô rất nhớ Khánh Khánh.

"Như vậy chúng ta trưa mai hẹn ở chỗ cũ. . . . . . Wey wey Wey, cẩn thận một chút nha!" Tống Khánh Chân chợt kêu to kinh hô ở một đầu khác. "Trời ạ, những thứ này xú nam này! 4020 chúng ta ngày mai lại nói, hiện tại anh phải bảo vệ bảo bối của anh chớ bị những thứ này xú nam tứ chi phát triển làm hư, bye bye." Vội vàng cúp điện thoại.

"Khánh Khánh?" Cô nhìn điện thoại di động, hiện lên khuôn mặt gần đã lâu không gặp. "Anh vẫn như xưa.”

Cô như nghĩ đến cái gì đó đột nhiên nhìn về cửa thư phòng, hình như một chút động tĩnh cũng không có, cô rất yên tâm.

"Thật may là không có phiền đến anh."

Nhìn điện thoại di động, nhìn phòng khách an tĩnh không tiếng động, Ngải Dĩ Ưu khe khẽ thở dài một hơi.

"Khánh Khánh một chút cũng không thay đổi." Nhưng cô lại thay đổi. . . . . .

Bọn họ ngồi trong phòng ăn trang hoàng tràn đầy phong vị Hy Lạp, đầy hơi ấm của ánh mặt trời, Tống Khánh Chân cảm thấy Ngải Dĩ Ưu đã lâu không gặp càng đẹp ra.


"4020 em cũng thay đổi rồi." Đôi mắt của anh giống như ra-đa quét tới quét.

"Anh đừng nhìn em như vậy..., thật kỳ quái đó." Bị anh nhìn chăm chú Ngải Dĩ Ưu giơ tay vung loạn xạ trước mặt anh.

"Ừ, thiếu một chút ngây thơ, nhiều hơn một chút mùi vị của phụ nữ." Tống Khánh Chân giống như thần thám nhìn đông nhìn tây, lông mày khẽ nhếch lên."Thiếu một chút tinh thần phấn chấn, nhiều hơn một chút u buồn, 4020 này, thiếu gia mặt lạnh đối với em tốt không, sao anh lại cảm thấy giống như có chút mùi vị hạnh phúc, rồi lại có chút ưu sầu?"

"Thiên Dương đối với em rất tốt, chỉ là gần đây có chút. . . . . . em cũng không biết nói thế nào." Cô nhấp một ngụm nước quả trà.

"4020 em hãy thành thật nói, hai người sau khi kết hôn, rốt cuộc anh ta đối với em có tốt không?" Sao lại thấy cô ủ rũ, chán nản thế chứ?

"Rất tốt, thật rất tốt! Anh ấy rất thương em, cũng cho em rất nhiều tự do, còn có thể ăn tố cùng với em, ở nhà xem phim, nói chuyện phiếm, chỉ là gần đây. . . . . . anh ấy bận một chút." Cô tự thuyết phục mình anh vẫn đối với xử tốt với mình, chỉ là chuyện gẩn đây xảy ra giữa bọn họ, không nên nói với Khánh Khánh thì tốt hơn.

Dù sao, Khánh Khánh vừa mới trở về nước, nhất định có rất nhiều chuyện phải làm, cô không muốn làm phiền anh.

"Cho nên không có thời gian về nhà cùng em ăn bữa ăn tối hoặc xem phim?" Tống Khánh Chân nghe xong liền được trực giác mách bảo vấn đề xuất hiện từ

Cha mẹ cưng chiều cô, Tống Khánh Chân nghiêm mặt giáo dục, "4020 à, nhưng anh ta đang quản lý cả một tập đoàn Kình Thiên rộng lớn, bận rộn là chuyện bình thường thôi, khi anh ta bận rộn như vậy em làm vợ phải biết thông cảm cho chồng mình chứ, đợi đến khi hết bận, anh ta sẽ ở bên em." Xem ra 4020 gả đi cũng không tệ lắm, Tiền Thiên Dương cũng là người đàn ông hợp nhãn của Tống Khánh Chân, làm sao không yêu nhà yêu vợ được chứ.

"Không có, mỗi ngày anh ấy đều về nhà ăn tối với em." Chỉ là bọn họ không còn cười nói như trước nữa rồi. "Ăn cơm xong liền vào thư phòng làm việc, em cũng không dám làm phiền anh ấy." Ngay cả nhìn thẳng vào mắt anh cũng không dám.

"Đúng đúng đúng, đây mới là người vợ tốt!" Tống Khánh Chân gật đầu một cái. "Ngoan, qua một lần này anh ta không vội, em phải làm nũng với anh ta để anh ta ở bên cạnh em, để bù lại khoảng thời gian lạnh nhạt nha."

"Đừng nói em, sao đột nhiên anh lại trở về nước? Không phải đi còn chưa đến một năm sao? Không quen à?" Cô nhẹ nhàng xoa đầu, hôm nay cô đã gặp được bạn thân nhiều tháng không gặp, cô phải bỏ qua hết những chuyện không vui qua một bên.

"Ai nha, không phải mẹ anh nhớ anh sao, anh sẽ ở Đài Loan ba tháng, sau đó anh còn phải về Paris, anh à. . . . . ." Anh che miệng, bộ dáng thẹn thùng nói: "Hì hì. . . . . . Anh đã có bạn trai rồi!"

"Thiệt hay giả? !" Nhìn Khánh Khánh hưng phấn gật đầu, cô vui vẻ la hét, "Chúc mừng anh nha, anh ta trông như thế nào? Rất tuấn tú sao?"

"Dĩ nhiên, ánh mắt chọn người của anh rất cao!" Tống Khánh Chân thẹn thùng lại rất kiêu ngạo."Không có chút nào thua chồng em đâu."

"Làm gì, làm gì lại nói đến chuyện của em rồi!" Ngải Dĩ Ưu vừa nghe, giống như không được tự nhiên. "Nói một chút về chuyện của hai người đi, làm sao hai người quen biết nhau?"

"Thế nào? Bây giờ quản nghiêm như vậy sao, ngay cả nói một chút về người chồng anh tuấn hoàn mỹ kia cũng không được, hẹp hòi." Tống Khánh Chân hoàn toàn chìm nghỉm trong niềm vui sướng của tình yêu mới, không hề phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của cô. "Em cũng biết Paris là một nơi lãng mạn, anh cùng Eric đó, người yêu của anh tên là Eric, có một ngày a. . . . . ." Há miệng bắt đầu không ngừng nói về chuyện mình chiếm hữu được người đàn ông Eric kia như thế nào.

Ngải Dĩ Ưu bị Tống Khánh Chân chọc cười không ngừng, nghe sự tích ngọt ngào giữa bọn họ mà động lòng không thôi, trên mặt viết đầy sự cảm động và hâm mộ, hoàn toàn không chú ý tới tròng mắt đen thật sâu đang nhìn cô chăm chú.

Đi vào phòng ăn Tiền Thiên Dương không nghĩ sẽ gặp phải cô vợ nhỏ của anh, càng không nghĩ tới sẽ được nhìn thấy nụ cười vui vẻ đã biến mất từ lâu của Dĩ Ưu.

Anh ngẩn người, bây giờ mới biết mình có rất nhiều khát vọng muốn nhìn thấy cô cười lần nữa.

Nhưng là, một giây kế tiếp hắn vốn là không có biểu cảm gì mặt lạnh lại âm Thẩm xuống, bởi vì hắn thấy nàng cư nhiên dùng Khuynh Mộ ánh mắt nhìn nam nhân khác!

"Tổng giám đốc, anh làm sao vậy?" Đứng bên cạnh anh là cô gái có dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp.

"Không có gì." Tiền Thiên Dương liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, hít một hơi thật sâu, khiến cảm xúc hỗn loạn hoãn xuống, mặc dù mặt vẫn vô cùng thối.

Anh nhận ra người đàn ông kia, là nhị thiếu gia của nghiệp xe Khai Dương Tống Khánh Chân, nhưng là anh nhớ sau khi Dĩ Ưu gả cho anh, Tống Khánh Chân đã ra nước ngoài, tại sao bây giờ lại ở chỗ này?

Còn đáng chết nắm tay của Dĩ Ưu!

Mà cô cư nhiên cười đến rực rỡ như vậy.

Nhan Như Mị không hiểu người đàn ông trước mắt vì sao cứng đờ. Khuôn mặt lạnh kia khiến người khác không nhìn ra biến hóa dù rất nhỏ, nhưng đối với cô việc đợi Tiền Thiên Dương ba năm, cũng ái mộ anh ba năm, còn từng lui tới mà nói, cũng thấy rất rõ ràng, cô biết anh đang tức giận, nhưng cô không rõ tức giận là vì cái gì. . . . . .

Đến khi Nhan Như Mị nhìn theo ánh mắt của anh, mới nhìn liền khiến cô ghen tị với người phụ nữ ngồi gần của sổ sát đất, còn không biết xấu hổ cùng với người đàn ông khác cười cười nói nói đến run rẩy hết cả người .

"Là phu nhân, chúng ta không phải nên đi chào hỏi một tiếng sao, chỉ là. . . . . ." Nhan Như Mị cố ý ngừng lại.


"Bây giờ hình như không quá thỏa đáng lắm."

Cô nhìn thấy người đàn ông kia nhẹ nhàng gạt tóc của Ngải Dĩ Ưu ra phía sau tai, hai người thân mật đến nỗi dễ bị người khác hiểu sai.

"Ngồi xuống đi, cô không phải là đói bụng sao, ăn ít đồ ăn trước đi." Điếu thuốc cũng gần bị cháy đến đỉnh đầu, Tiền Thiên Dương vẫn còn cố giữ vững tinh thần.

Tiền Thiên Dương không ngừng tự nhủ, so đo với người đồng tính luyến ái cái gì!

Dù sao, trước hôn nhân bọn họ vẫn lui tới. . . . . . Nhưng cử chỉ không cần thân mật như vậy đâu!

"Có thể không? Không đi chào hỏi hình như không lễ phép, không bằng để em đi qua chào phu nhân một tiếng." Nói gì? Hừ, đương nhiên là phải nhắc nhở người phụ nữ không biết điều đó, gian tình đã bị phát hiện, cô muốn nhìn xem người vợ bị đá ra khỏi nhà họ Tiền.

"Không cần." Tiền Thiên Dương ngăn cản Nhan Như Mị muốn đi qua. "Để tôi tự mình đi là được rồi."

"Nhưng. . . . . ." Cô muốn xem người phụ nữa kia lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Tiền Thiên Dương thẳng mặt hờ hững đi thẳng đến bàn của Ngải Dĩ Ưu, mà Nhan Như Mị căn bản không chịu bỏ qua cơ hội này, muốn xem chuyện cười, cũng vội vàng đi theo.

"4020. . . . . . Em có nói với chồng em chúng ta gặp mặt ăn cơm không?" Tống Khánh Chân chú ý tới Tiền Thiên Dương.

Hết cách rồi, cho dù có bạn trai thân thiết, ánh mắt dỏ xét trai đẹp kia vẫn mở rộng, vô cùng chuẩn xác.

"Không có, thế nào?" Ngay cả nói cũng không nói, sao có thể báo cáo hành tung của mình chứ

"Chồng em đang đi về phía chúng ta kia." Mặc dù trước kia Tiền Thiên Dương thì có danh hiệu công tử mặt lạnh, nhưng hiện tại gương mặt hình như càng lạnh hơn, làm anh không nhịn được rùng mình một cái.

"Cái gì?" Ngải Dĩ Ưu không cách nào hiểu hết ý, cho đến. . . . . .

"Dĩ Ưu." Âm thanh quen thuộc làm lòng cô tê dại bỗng nhiên vang lên.

"Thiên Dương! Làm sao anh biết ở chỗ này?" Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.

Mà Tiền Thiên Dương ở phía sau Nhan Như Mị luống cuồng tay chân, trong lòng lập tức rối như tơ vò.

"Tống tiên sinh, chào cậu." Tiền Thiên Dương lại thân thiện vươn tay nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"A! trùng hợp thật, Tiền tiên sinh chào anh." Tống Khánh Chân vui mừng giống như lấy được quà từ trên trời rơi xuống, lập tức nhanh chóng nắm lấy, một tay không đủ, còn phải nắm hai tay chết chặt.

"Khánh Khánh!" Chỉ có Ngải Dĩ Ưu mới biết tâm trạng Tống Khánh Chân bây giờ, tựa như, mừng rỡ vì trúng thầu lớn, nhưng cô không mình chồng mình bị người khác ăn đậu hũ.

"Tiền tiên sinh cũng tới nơi này ăn cơm sao?" Cô vừa nói, Tống Khanh Chân mới hồi phục tinh thần bỏ tay của Tiền Thiên Dương ra.

"Đúng vậy, Tổng giám đốc biết tôi nhịn đói không được, cho nên đặc biệt dẫn tôi tới ăn cơm." Nhan Như Mị thoải mái tự giới thiệu mình, "Phu nhân Xin chào, tôi là cố vấn pháp luật của tập đoàn Kình Thiên, Nhan Như Mị."

"Phải, chào cô." Ngải Dĩ Ưu nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt, lại nhìn Tiền Thiên Dương anh tuấn, đột nhiên cảm thấy bọn họ đứng chung một chỗ rất. . . . . . xứng đôi.

"Oa, tôi không biết Tiền tiên sinh bận rộn như vậy, còn có thể cẩn thận chăm sóc nhân viên dưới mình nha." Tống Khánh Chân nói. Đã nói Tiền Thiên Dương là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng mà, anh tin tưởng anh ta nhất định chăm sóc tốt cho 4020.

"Không ngại chúng ta ngồi chung đi." Anh rất muốn biết, tại sao khi nãy vợ của anh cười vui vẻ như vậy, vui vẻ như vậy, bọn họ nói chuyện gì?

"Tổng giám đốc?" Nhan Như Mị còn tưởng rằng anh sẽ lạnh lẽo khiển trách người không biết điều, trước mặt mọi người giành vợ của mình về.

"Không phải đói quá cô sẽ đau bụng sao? Chúng ta ngồi xuống trước đã." Anh biết Tống Khánh Chân không có bản lãnh cướp vợ anh đi, nhưng anh ta cũng có bản lãnh chọc cho vợ của người khác vui vẻ cười to, rồi lộ ra ánh mắt khinh bỉ với anh!

"Dạ, em biết rồi, em nghe anh là được rồi phải không." Nhan Như Mị cố ý ngọt ngào cười một tiếng với Tiền Thiên Dương, một đôi mắt mập mờ nhìn về phía Ngải Dĩ Ưu, lời nói nói ra ai cũng có ý nghĩ khác nhau. "Chỉ cần đừng ép em ăn như trong nhà hàng bữa trước là được rồi."


Ba người đều nghe, cảm giác không giống nhau.

Gương mặt Ngải Dĩ Ưu trong nháy mắt trầm xuống. Chồng cô thật đúng là thân thiết, chẳng những biết rõ ràng nhân viên bị bệnh bao tử, còn ở cùng phòng. . . . . . Ăn cơm?

Cô không muốn nghĩ xấu, nhưng vẫn lo lắng, bọn họ thật sự chỉ đơn giản là ăn cơm thôi sao?

Tống Khánh Chân nghe xong, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào. Giác quan thứ sáu nhạy cảm của anh biết được người phụ nữ hồ ly tin kia là cố ý..

Mà nguyên nhân nằm trên người đàn ông mặt lạnh đó, cô gái này khẳng định là thích chồng của 4020!

Tiền Thiên Dương hơi khẽ cau mày, nhưng anh lựa chọn không nói một câu, bởi vì anh rất muốn biết rõ cô vợ nhỏ của anh sẽ có phản ứng gì khi nghe thấy lời nói mập mờ như thế.

Là ghen tị? hay là không quan tâm, không sao cả?

Nhan Như Mị cười một tiếng, anh nói những lời mập mờ không rõ ràng với cô, không khỏi mừng rỡ.

Xem ra anh không quan tâm bị Ngải Dĩ Ưu hiểu lầm, cái này không phải nói rằng giữa bọn họ thật sự không có quyền can thiệp vào sao? Mặc dù anh tức giận khi nhìn thấy cô ở chung với người đàn ông khác, nhưng cũng là đương nhiên, có người đàn ông nào nguyện ý làm rùa chứ!

Cô không quan tâm người tình của anh, dù sao chỉ cần để cho cô có cơ hội, một ngày nào đó, cô nhất định có thể phá bỏ hình ảnh thiên kim đại tiểu thư mềm yếu vô dụng.

"Hai người ăn đi, em với Khánh Khánh ăn no rồi." Không có cách tiếp tục cùng bọn họ ngồi chung một chỗ, Ngải Dĩ Ưu cầm túi xách lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại. "Khánh Khánh chúng ta đi thôi, anh không phải là nói còn muốn đi dạo Công Ty Bách Hóa kế bên sao?"

Tiền Thiên Dương nhìn thức ăn còn dư lại một nửa trong dĩa, anh biết căn bản bọn họ chưa ăn xong, chỉ là muốn nhanh chóng rời khỏi đây, là bởi vì anh sao? Hay là bởi vì những lời Như Mị nói?

"Đúng rồi." Anh muốn nhìn thấy phản ứng của cô. "Buổi tối không cần nấu phần của tôi, tôi phải thảo luận công việc với Như Mị, có lẽ sẽ rất khuya, nếu như em mệt có thể ngủ trước." Vừa nói xong anh lại cảm thấy không phải mình nữa rồi.

Sao lại buồn cười thế chứ!

Nhưng không tự chủ được muốn nói, muốn nhìn thấy phản ứng của cô.

"Thật sao? Em biết rồi." Ngải Dĩ Ưu lạnh nhạt đáp lời. "Khánh Khánh, chúng ta đi thôi." Không quay đầu lại đi về phí cổng nhà hàng.

"4020, chờ anh một chút." Tống Khánh Chân cầm hóa đơn lên muốn đuổi theo.

"Tống tiên sinh, để tôi tính tiền cho, hình như Dĩ Ưu không thể đợi được nữa, byebye." Tiền Thiên Dương dõi theo nàng bóng lưng, dùng sức ngăn chận ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng để giải thích.

"À? Đó, được, cám ơn anh." Tống Khánh Chân lập tức đuổi theo.

"Tổng giám đốc, ngoại trừ dự án mua bán đang tiến hành, còn có chuyện gì muốn thảo luận với tôi sao?"

Có chuyện gì có thể khiến bọn họ thảo luận đến tối như vậy? Trừ phi. . . . . . Là không liên quan đến công việc.

"Thật xin lỗi, cô ăn một mình đi, buổi chiều tôi sẽ để Tuấn Nam và giám đốc tài vụ thảo luận vấn đề mua bán chi tiết với cô." Nói vừa xong cũng không đợi phục vụ chọn thức ăn, chân thon dài sải bước đi ra cửa.

"Tổng giám đốc?" Lông mi dài lập tức đứng lên."Tổng giám đốc!"

Tiền Thiên Dương ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại rời đi.

"Không phải nói muốn cùng mình thảo luận đến tối sao?" Cô tiếc hận nhìn bóng lưng Tiền Thiên Dương từ ngoài cửa biến mất.". . . . . . Chẳng lẽ anh ta chỉ đem mình làm đạn khói, để người phụ nữ kia ăn giấm sao?"

Vốn là khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trong nháy mắt trở nên xanh mét khó coi.

Căn bản anh rất lo lắng cho người phụ nữ ngốc Ngải Dĩ Ưu đó!

"4020!" Tống Khánh Chân bắt được Ngải Dĩ Ưu đang chạy như điên phía trước, thở hổn hển nói "Đừng chạy nữa, qua khỏi Công Ty Bách Hóa."

"Khánh Khánh. . . . . ." Đôi mắt đầy nước mắt của cô cũng không giấu được nổi uất ức của mình.

"Đừng khóc đừng khóc, nói cho anh biết rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì? Sao lại không giống với lời em nói lúc nãy."

Anh ôm cô vào trong ngực an ủi, "Ngay cả anh cũng cảm giác được người phụ nữ kia đang gây hấn với em, mà chồng em lại không giải thích nửa câu!

"Chẳng lẽ anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi sao? Hơn nữa, chính là cô gái lúc nãy? !" Tống Khánh Chân kêu to, không muốn tin tưởng chuyện này là sự thật, nếu không anh nhất định sẽ thất vọng đối với cái thế giới này.

Anh Tống Khánh Chân là đàn ông duy nhất được nhận định là tốt nhất, trong đám đàn ông cực phẩm cư nhiên cũng là người tồi tệ nhất? !

Trời ạ, anh làm sao tiếp nhận đáng sợ sự thật như vậy đây.


"Em không biết. . . . . . Nhưng sẽ không, trước ngày hôm qua anh ấy đều tan sở đúng giờ." Cô lắc đầu, không muốn tin tưởng trượng phu thật sự có người phụ nữa bên ngoài.

Hay là vì bọn họ không ân ái, cho nên anh mới đi ra bên ngoài. . . . . . Giải quyết?

"4020, hai người thật không có vấn đề gì sao?" Mới vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy căn bản cũng không đúng nha, không giống như là phản ứng của một đôi vợ chồng đang yêu thương nhau.

"Anh ấy nói. . . . . . anh ấy nói với em. . . . . ." Ngải Dĩ Ưu khó chịu nói. "Anh ấy không tin tình yêu, cho nên anh ấy không có cách làm một đôi vợ chồng thật sự với em. . . . . ." Yên lặng chảy nước mắt, nói ra sự thật uất ức khiến cô đau lòng. "Em cảm thấy đối với anh ấy, em chỉ là một công cụ hợp pháp dễ dàng cho anh ấy giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, ngay cả sinh con cũng phải qua sự đồng ý của anh ấy. . . . . ." Cô khó chịu đứng ở bên đường, rốt cuộc khóc thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên cô vì hôn nhân mà khóc rống lên, lần đầu tiên khóc ra uất ức của cô.

"Cái gì? !" Tống Khánh Chân không thể tin được những gì lỗ tai mình nghe được. "Tiền Thiên Dương cái người Đại Biến Thái đó! Lại không tin tình yêu? Tình yêu là thứ tuyệt vời nhất trên đời này, anh ta bị bệnh à! Vậy ban đầu anh ta cưới em làm gì, cưới người vợ hiền và thuần khiết như em phải yêu thương thật nhiều, chứ không phải dùng phương thức ác liệt như thế mà đối đãi với em! Muốn giải quyết nhu cầu sinh lý? Bản thân anh ta không phải còn có thập cô nương sao? !"

Anh giận đến nổi trận lôi đình, ngay cả tiếng Pháp thô tục mới vừa học nói rất chuẩn.

"Anh. . . . . . Mới vừa nói. . . . . . là tiếng nước nào thế?" Ngải Dĩ Ưu thút thít hỏi, thật không phải là cô không đủ đau lòng, mà là tiếng chửi lớn của Khánh Khánh cô không thể không nghe, mới không nhịn được lòng hiếu kỳ.

"Tiếng chửi tục của nước Pháp ấy!" Lườm cô một cái, không thể tin được cô còn có ý định quản lời nói khỉ gió của anh là tiếng nước nào."Như vậy không được, chúng ta đi tìm Tiền Thiên Dương lý luận đi."

"Không được!" Cô chợt ngẩng đầu, lớn tiếng cự tuyệt.

"Tại sao không được?" Anh nhất định phải thay 4020 đòi lại công đạo.

"Em không thể ly hôn." Cha mẹ cô sẽ rất đau lòng!

Huống chi, cô không muốn khỏi anh chút nào!

"Anh nào có muốn em ly hôn đâu." Đó là cách sau cùng sau cùng, được không!

"Nhưng bọn em đi theo con đường này, nếu có thể đạt được thỏa thuận, không phải là ly hôn rồi sao?" Cô bất đắc dĩ nhìn anh.

Cùng với một người không tin tình yêu tranh luận về tình yêu có tác dụng gì?

"Vậy là em muốn nhẫn nhịn sao, em thật sự có thể tiếp nhận được hôn nhân không có hạnh phúc này à?"

"Khánh Khánh." Cô giống như đang cười nhạo chính mình.

"Làm gì?" Vẻ mặt Tống Khánh Chân phiền não không kiên nhẫn. Anh đối với cái thế giới này thật sự tuyệt vọng rồi.

"Anh quên rồi sao? Chúng ta quen biết nhau như thế nào?"

"Làm sao quên! Xem mắt đó, em nói chuyện đó làm gì vậy 4020!" Đầu tiên anh tức giận thu hồi miệng lại, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Đúng vậy, em sớm đã từ bỏ tình yêu rồi không phải sao?" Vẻ mặt vốn ngây thơ của Ngải Dĩ Ưu không còn nữa thấy, hiện tại trên mặt của cô chỉ có sầu bi cùng với buồn bã vì không chiếm được tình yêu của chồng mình.

"Không sai, ban đầu em đúng là bỏ việc tìm kiếm tình yêu thật sự mới gả cho Tiền Thiên Dương, nhưng em không phải nói ngay cả đứa bé anh ta cũng không muốn cho em sao?" Coi như bỏ qua tình yêu nam nữ, vậy tình cảm mẹ con thì sao, cô cứ muốn từ bỏ sao?

"Trên thực tế, bọn em cũng là bởi vì chuyện đứa nhỏ mới có tình hình như bây giờ." Cô rất nhớ những ngày vui vẻ trước đây của họ."Nếu như khi đó em không nói ra chuyện đứa nhỏ, nói không chừng bây giờ Khánh Khánh sẽ nhìn hôn nhân mỹ mãn của em rồi."

"Chó má, đây chẳng qua là giả!"

"Hôn nhân của em vốn là giả, nhưng những ngày em chung sống anh ấy thật sự rất vui."

Những ngày đó ở bên nhau làm cô tưởng rằng. . . . . . tưởng rằng anh đối với cô là có tình cảm thật sự.

Giống như cô đối với anh cũng có tình cảm. . . . . .

"Hiện tại anh bắt đầu hoài nghi ban đầu ba em ép buộc em xem mắt rốt cuộc là vì muốn tốt cho em, hay là muốn sắp đặt em."

"Ít ra có thể bảo đảm tương lai của em sẽ không bị mất cà người cả của." Cô không trách cha mẹ, cô biết bọn họ rất thương cô, sợ cô bị tổn thương, mới nghĩ ra cách này.

"Ai nói, Ngải thị tương lai cũng nhất định sẽ là của anh ta chứ!" Như vậy không phải cả người cả của mất hết sao, ừ cả người cả của mất hết?

Đột nhiên Tống Khánh Chân nghĩ đến cái gì đó, lại nhìn vẻ mặt chán nản của cô.

"4020, em yêu anh ta đúng không?" Anh thận trọng hỏi.

Ngải Dĩ Ưu cắn môi dưới không trả lời anh, cuối cùng chỉ là dâng lên một nụ cười lúm đồng tiền thê lương thay cho câu trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận