Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có

Đầu óc choáng váng . . . . . . haizzz, quả nhiên không nên đụng đến rượu .

- Chớ lộn xộn. – Giọng một người đàn ông trầm thấp không vui nói, ngăn Ngải Điềm bò dậy .

- Đầu của em. . . . . A đau! Đau chết em rồi. - Vuốt một cục sưng vù sau đầu, Ngải Điềm mở mắt ra mới phát hiện ra mình nằm ở trên một chiếc giường mềm mại.

Định thần, phát hiện những sợi tóc hơi ướt, trên người bọc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, nghĩ đến chuyện đã có người giúp mình thay quần áo bẩn, còn tỉ mỉ lau thân thể cô.

Khóe mắt cô vừa nhấc, nhìn thấy bóng dáng của Tề Trọng Khải đang đứng ở đầu giường, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

- Ngải Tiểu Điềm, em có biết mình rất ngu ngốc không? - Giọng nói của Tề Trọng Khải bay tới đầu cô, nghe có vẻ vừa tức giận vừa lo lắng.

- . . . . . . Có, Rhona nói. - Cô nằm trên chiếc gối mềm, đầu óc trống không, ký ức mấy giờ trước hình như bị ai đó trộm đi, chỉ nhớ vài đoạn ngắn.

- Còn nhớ rõ chuyện mới vừa rồi không? - Tề Trọng Khải nhìn chòng chọc nét mặt của cô, giọng điệu nghe như không có để ý, thật ra thì anh đang thử dò xét.

- Ách. . . . . . nhớ một chút – Cô cười khô, trong đầu trống rỗng.

- Nhớ cái gì? - Anh lại hỏi, nhưng giọng điệu lần này có chút khẩn trương.

- Em uống một ít rượu, sau đó có ăn chút gì đó, à món thịt bò khô rất ngon

- Còn có?

- Ừ. . . . . . Còn như có người lôi kéo cô nói vài lời, rồi sau đó. . . . . . sau đó xảy ra chuyện gì hả? - Ngải Điềm khẩn trương, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt hoảng sợ.

- Đó là người mua giới! Em mất trí nhớ! Hay giống như nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tình yêu, gặp một người đàn ông hung dữ…. Một người đàn ông ngoài năm mươi!

Tề Trọng Khải bị phản ứng của cô khiến cho không biết nên khóc hay cười, thấy cô không nhớ ra đoạn quan trọng, run sợ trong lòng dần thư giãn.

- Nếu là mất trí nhớ vậy cũng được, anh bán em cho chủ khách sạn.

- Không, em nhớ lại hết rồi! - Ngải Điềm vội vàng phủ nhận. - Không có mất trí nhớ, không có mất trí nhớ! Em mấy tuổi đáy dầm cũng nhớ.

- Mấy tuổi?

- Bảy tuổi có tè dầm một lần. A. …. A…..a - Giật mình vì mình lỡ lời, nghe được người kia không khách khí cười to, cô suy nghĩ muốn bóp chết cái miệng mình.

- Đã học lớp một còn đái dầm? Mẹ em có treo em lên đánh không? – Anh cười đến híp mắt lại, răng trắng không ngừng lắc lư.

- Bị mắng rất thảm có được chưa, hại em mấy ngày liền đều gặp ác mộng, còn muốn vào bồn cầu ngủ cho xong.

Ô ô ô, lại bị anh dụ nói ra chuyện xấu hổ ngày xưa..., người đàn ông này thực là xấu xa!

- Đầu còn đau không? – Anh hạ tay xuống vuốt đầu cô, cảm thấy cô vì đau mà cau mặt lại.

- Rất đau. - Giọng nói của cô trở nên mềm mại, làm nũng nói.

- Mới vừa rồi ở hội trường anh có bảo người gọi bác sĩ, không có cái gì đáng ngại.

- Ừ - cảm nhận được sự quan tâm chân thành của cô, cả trái tim cô đều dịu lại.

Tề Trọng Khải cúi đầu, hôn lên khóe miệng của cô, hơi thở phái nam nóng rực khiến thần trí cô say mê, cô ừ một tiếng, xoay người ngồi dậy, đôi tay quấn lấy anh, chủ động đặt một nụ hôn sâu.

Cô thích môi anh, thích ánh mắt anh cũng như nhiệt độ cơ thể của anh, giống như cô là cô gái đẹp nhất ở cõi đời này, anh không muốn từ bỏ một tất trên da thịt cô.

Ánh mắt ấy, khiến cho tất cả phụ nữ nảy sinh tâm, để cho cô có cảm giác mình được nuông chiều và che chở.

Trong lòng ngọt ngào, Ngải Điền cười cong đôi mắt, lộ ra cái lưỡi thơm mềm, cùng anh dây dưa nhảy múa, tay nhỏ bé không thể chờ đợi kéo áo sơ-mi của anh lên, trượt vào bên trong, vuốt ve bộ ngực phái nam căng cứng, đầu ngón tay cố ý vẽ vài vòng qua chiếc ti nhỏ, cố ý dừng lại, uốn lượn, đâm khẽ, sau đó nghe từ cổ họng của anh bật ra vài tiếng thở gấp.

- Anh đã dạy dỗ em rất thành công – Anh cười nhẹ, đưa bàn tay to vào trong áo choàng tắm của cô thăm dò, chạy theo da thịt bóng loáng.

Cảm thấy những ngón tay của anh là đang cố tình vân vê, cả người cô run sợ, thân thể khẽ run, bật phát ra vài tiếng rên rỉ, lưỡi mềm ngậm lấy ngực anh, dùng sức nút, còn cố gắng dùng đầu lưỡi xoáy và liếm xung quanh.

- Ừ. . . . . . – Cái miệng nhỏ nhắn của cô phát ra âm thanh tê dại, nước miếng tràn ra, hơi thở giao hòa; cánh tay nhỏ bên dưới áo sơ mi của anh cũng không rảnh rỗi, tích cực văn vê hai viên bi đỏ thẫm.

Giống như đáp lễ và lấy lòng cô, bàn tay của anh nhiệt tình vê đôi nhũ hoa của cô, đầu tiên là dịu dàng, sau dần trở nên cuồng dã, chút nhẹ chút nặng, bóp xoa lên xuống.

Đôi nhũ hoa trắng noãn khơi dậy một cổ xôn xao, hai nụ hoa nhạy cảm giơ lên cao, khát vọng được anh trực tiếp nắm lấy

Ái dịch chảy trào dưới bụng, một lớp hướng lên, một lớp hướng xuống, ở giữa động mật lộ ra chút dịch trắng, từ từ thấm ướt chiếc quần ren mỏng.

Tình dục khiến con người chìm trong u ê, ai cũng không trốn thoát.

Anh cởi chiếc áo choàng tắm của cô ra, buông thả cho cặp nhũ hoa mềm mại, gương mặt tuấn tú cúi xuống, không vội vàng ngậm, mà dùng đầu lưỡi tán qua tán lại, từng cái sột soạt trên quả dâu tây cương cứng, thỉnh thoảng liếm vòng quanh nhụy hoa.

- A. . . . . . - Cô nhạy cảm cong lưng lên, đôi tay vòng cái eo cường tráng của anh, đem chính mình đưa đến gần. - Vừa cứng vừa đỏ, hi vọng anh liếm bọn họ như thế sao?

Nhìn cô ý loạn tình mê gật đầu, anh buồn bực cười nhẹ, cuối cùng cũng ngậm nhũ hoa vào trong miệng, khiến nó nở rộ trong cái miệng thành thục của anh.

- Ừ. . . . . . – Cô khó đè nén vui mừng, khẽ run, loạt tiếng rên rỉ chạy dài, bởi vì tình dục mà thêm mềm mại đáng yêu, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, nhẹ nhàng động lòng người.

Anh thích cô bởi vì mình mà trở nên mềm mại, phóng đãng và yêu kiều, lúc này tâm của anh trở nên ngọt hơn mấy phần, để cho bộ phận phái nam của anh cương cứng.

Dục vọng bắt đầu sôi trào, anh dùng tốc độ nhanh nhất văn vê nhũ hoa của cô, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy núi tuyết, dùng răng gặm nhẹ quả dâu tươi, cô thở gấp, hô hấp phất loạn, gương mặt nhuộm một tầng đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn ngân nga những tiếng uyển chuyển.

Đùa bỡn đủ rồi, anh nằm nghiêng xuống, nhìn chiếc cái quần lót ren bên dưới của cô.

- Đã ướt như thế rồi sao? – Nói xong anh kéo chiếc quần xuống, không ngoài ý muốn, trên đó đã là một mảng nước lớn, u động của phái nữ tỏa ra một mùi khang dịu dàng vô cùng đặc biệt, câu dụ dục vọng đàn ông.

- Đừng bảo là. . . . . - Tay nhỏ bé che đôi mắt xấu hổ, lại có thể cảm thấy hơi thở của anh quét qua tim, khiến trái tim nhỏ đập rộn, động hoa mơ hồ co rút, mật dịch càng chảy nhiều hơn.

Anh mở hai chân của cô ra, để cho nó cong lên, khiến động tư mật diễm lệ và mềm mại lộ ra hoàn toàn, dịch ái trong suốt chảy suốt theo dọc bắp đùi của cô.

Ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn chằm chằm vào trong, ngón tay thon dài lướt qua thớ thịt non mềm bên ngoài, xúc cảm mềm mại khiến cho anh yêu thích đến không nỡ buông tay, không khỏi thở dài:

- Tiểu Điềm, em quá nhạy cảm, anh khẽ chạm một cái đã ướt đẫm thế này rồi.

- Đừng. . . . . . Ừ. . . . . . Đừng nói gì. . . . . .

Cô cắn môi chịu đựng đến mặt trở nên trắng bệch, cảm giác cánh tay rắn chắc của anh đang đi vào động tư mật của cô, dùng sức ép xuống một chút, cô thở hì hục, thân thể bởi vì nhiệt tình mà dát lên một tầng phấn trạch.

Đem hai cánh hoa đang khẽ run ngậm vào trong miệng, anh muốn nếm qua cảm giác ngọt ngào của cô, đầu lưỡi tùy ý trượt lên xuống giữa mép nhỏ non mềm, thậm chí đem lưỡi thả vào bên trong, nuốt lấy từng ngụm dịch ái, để cho từng tế bào cơ thể không ngừng run rẩy.

Anh ngậm vật mềm mại của cô vào, ngón tay nghiền lấy hoa hạch, đầu lưỡi tà ác uốn lượn dọc theo động mật, thậm chí còn điên cuồng liếm dịch ái.

Thu hoạch lớn, khiến ham muốn trong cơ thể cô nổ tung, cô mê loạn phát ra tiếng nức nở, đầu lưỡi anh dùng một tốc độ vũ bão ra vào mật huyệt, tay ôm chặt lấy eo cô, một giây trước khi cô đạt đến điểm cực hạn, chợt anh tay rút khỏi cơ thể cô, sau đó cởi ra khóac ra, đem cột lửa nóng bỏng cắm vào bên trong.

- A a. . . . . . - Cô bị cảm giác phong phú lấp đầy, lắng nghe nhịp đập dồn dập của anh, nước mắt chực chảy ra.

- Yêu thích anh như vậy sao?

- Sướng. . . . . . Thích. . . . . . A ách. . . . . . - Cô bị anh mãnh liệt và gấp gáp đút vào khiến giọng nói bể tan tành, thân thể trắng như tuyết lắc lư chấn động ngả nghiêng, đôi nhũ hoa đầy đặn bởi vì nhảy lên lợi hại mà đau nhức.

Anh đưa một tay ra, vân vê đôi nhũ hoa trắng noãn, kéo cầm đủ kiểu trên nhũ hoa, mạnh mẽ chuyển động trên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đem bộ phận nam cứng rắn đảo nhiều vòng trong động hoa.

Thấy cô vô ý thức sờ cánh môi trơn bóng, cổ họng anh như cháy khát, nâng cơ thể cô lên, cắn một cái lên môi cô, tỉ mỉ liếm láp cánh môi xinh.

Lửa nóng thũng trướng đi vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t, mỗi lần đều cắm vào tận gốc, giống như muốn xỏ xuyên qua thân thể và linh hồn của cô, đem những vui mừng hòa trộn xếp lên cao, giống như cô sắp bị hòa tan, từng tế bào trong cơ thể cũng thoải mái hát vang khúc ca hạnh phúc.

Hoa tâm như bị xuân triều lan tràn, anh không ngừng đem cơ thể tráng kiện của mình khảm vào người cô, ga giường trở nên ướt nhẹp, theo mọi lần đâm vào rút ra của anh mà thấm xuống cả chiếc mềm dày.

Hai người ôm lấy nhau, lồng ngực cường tráng đè lên đôi nhũ hoa trắng noãn, mềm mại mè nheo trao cho nhau những khoái cảm đặc biệt, thỉnh thoảng mày nâu đen chau lại, cơ thể phát ra những trận tê dại.

- Tiểu Điềm, em yêu anh sao? - Nhìn vẻ mặt mê loạn quên mình kiều mỵ của cô, anh mút lấy cánh môi cô, thở gấp gáp hỏi, đồng thời đem vật đỏ ngầu cắm sâu vào trong, để cho động hoa không có lấy một phân không khí.

- A a. . . . . . Yêu. . . . . . Yêu anh. . . . . . - Cô bị khoái cảm khổng lồ bao vây, ý thức mơ hồ, cái miệng hồng như quả dâu tươi vụn vặt phát ra một tiếng yêu kiều.

Giống như đáp lại cô, anh càng gian ác hơn, mạnh mẽ hơn, cắm xoắn chặt trong động mật, vật nam tính bắt đầu co rút.

Cô vô dụng nằm trên bả vai anh, cánh tay mảnh khảnh bấu chặt, cái lưỡi thơm tho qua lại nơi cổ anh, cuối cùng bị cái miệng anh chiếm lấy, cùng nhau quấn quít, giống như nơi hạ thể cùng nhau đong đưa.

Cô không tự chủ được kêu gào ra tiếng, đông mật co rút càng ngày càng mảnh liệt, vật cứng rắn sưng đỏ vừa mới đâm vào ngoan độc hơn, thân thể của cô rung động không ngừng, anh cúi đầu, ở bên tai cô phát ra tiếng thở hổn hển, ngôn ngữ dâm lãng ấy càng kích thích cô mãnh liệt hơn.

Cô cắn môi dưới, hai gò má nở rộ như cánh Tường Vi, nhũ hoa như hai quả trái cây thuần thục, bị anh tận tình uống, cường hãm đem cô ăn cho đến khi mềm nhũn ra, bản thân cô như người lạc lối, trở thành một con thú nhỏ đầy tham lam.

- Nhanh một chút. . . . . . A a. . . . . . Nhanh hơn chút nữa. . . . . . – Cô phóng đãng không biết thẹn thùng nũng nịu yêu cầu, hai phiếm lệ quang trong suốt.

- Bảo bối, anh sẽ cho anh, em phải kiên nhẫn. - Cảm thấy đã tạo đủ độ nóng cho động mật, co rúc lại chuyển thành kịch liệt, anh như kẻ bị rượt đuổi, càng ngày càng hung hãn.

Sóng khuây khoả cuốn tới, hai người cùng nhau leo lên đỉnh, hai thân thể trần trụi giống như hòa làm một, lúc hai người cùng phát ra một tiếng rống cũng là lúc cả hai cùng đạt đến cao trào.

Tinh hoa nóng rực và trắng đục xuất vào nơi sâu nhất trong động mật, cô cảm nhận được dòng dịch ái đang chảy dưới bụng, cả người đắm chìm theo từng đợt sóng bên trong, cao triều so với những ngày qua càng mãnh liệt hơn.

Cô ngã xuống, cơ thể phái nam vẫn còn chưa lui ra, từng cái liếm, dịch ái phái nữ hòa lẫn vào tinh dịch đàn ông tiết ra, cô cố ý trì hoãn dịu dàng đang trêu chọc qua những tiếng thở gấp.

Cô biết về chuyện tình dục anh hết sức mạnh mẽ, anh ở trên giường nhiệt tình thiêu đốt cả đêm cũng không mệt mỏi, anh thích vùi mình vào cơ thể ấm áp của cô . . . . .

- Tiểu Điềm, lần này chúng ta làm từ phía sau. - Anh choàng tay ra sau lưng cô, dùng giọng nói quyến rũ thì thầm vào tay cô.

- . . . . . . Ừ. - Không cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh, cô thẹn thùng gật đầu, lần nữa ném mình vào mê cung ham muốn của anh.

Bàn tay ấm áp nâng nhũ hoa trắng noãn lên, ngón cái thô kệch lượn quanh mấy vòng, khơi màu những ngọt ngào và giúp cô khuây khỏa hơn.

Đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ trên cánh tai cô, để lại vết hôn nhạt, cô thoải mái yêu kiều, thân thể mới vừa hưởng qua một lần cao trào nhưng vẫn nhảy cảm như cũ.

Khe mông ửng hồng vì bị anh xoa bóp, tử cung ướt đẫm cũng không ngừng co rụt lại, hoa huy*t đang giữ lấy vật nam thô cứng, lửa nóng ôm trọn lấy khối thịt của anh.

Cô không kiên nhẫn lắc cái mông, anh khòm xuống cúi cười thầm:

- Muốn?.

Lúc vừa nói xong, anh liền thấy đôi tay cô đỏ bừng, thân thể trắng nõn nà khẽ run rẩy.

Anh đùa với cô, cố ý chuyển động nhè nhẹ, bụng dưới khẽ uốn lượn, khối thịt cứng nghiền nát nơi non mềm, tỉ mỉ chiếm lấy.

Cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, cảm giác bên dưới ướt đẫm, đôi tay chỉ có thể vô lực níu lấy cái gối mềm, gương mặt tựa như khổ sở nằm xuống gối.

- A a. . . . . . – Anh giữ cơ thể cô, giữ chặt cái hông trắng noãn của cô, dùng sức đưa vật nóng đi vào, nhiệt trướng mang theo lửa nóng cắm sâu vào động mật, huyệt hoa mềm mại lập tức co rúc lại .

- Đừng nóng vội, chúng ta có một cả đêm – Anh mỉm cười, tròng mắt âm trầm bởi vì dục vọng mà tối tăm, vặn gương mặt của cô ra, nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Ngoài cửa sổ gió đêm réo rắc, nhưng hai cơ thể vẫn đang thêu đốt lẫn nhau. . . . . .

Qua đêm giao thừa, Ngải Điềm lôi kéo Tề Trọng Khải đến A Lý Sơn nhìn mặt trời mọc bởi vì đây là tâm nguyện nhiều năm qua của cô.

Cô mơ ước, ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân cây, hít thở không khí trong lành, cùng người trong lòng đắp chung một tắm chăn, uống cà phê nóng khiến cho tinh thần thoải mái. Nhưng cả hai đều không được ngủ, thay phiên kể chuyện cười, ra câu đố, chia sẻ quá khứ cùng hiện tại với nhau, sau đó dưới ánh mặt trời đầu tiên trao nụ hôn chân thành.

- Đây thật ước mơ nhàn chán và ngu ngốc nhất anh được nghe. - Sau khi nghe xong, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên dưới, Tề Trọng Khải lạnh lùng phun câu này.

Ngải Điềm như bị tên bắn trúng suýt nữa hộc máu, nhưng lại không thể không thừa nhận, giấc mộng này quá giống một ông cụ, ngay cả cô gặm nó cũng thấy đau răng.

Haizzzz, không thể trách cô, dù sao cũng là thiếu nữ đang độ tuổi mộng mơ, coi như so với hiện tại hơn kém mười năm đi, dĩ nhiên bị khiêm tốn của nó đập chết rồi.

Một đợt gió lạnh thấu xương tủy thổi qua, Ngải Điềm vì lạnh mà run lẩy bẩy, kéo cái mền, đem mình co rút thành một quả cầu, Tề Trọng Khải bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm cô vào ngực, dùng nhiệt độ mình ủ ấm cho cơ thể cô.

- Dòng nước lạnh đột kích, không đợi ở trong chăn, ít hôm nữa chạy đến đỉnh núi cũng không muộn, như vậy sẽ vui vẻ hơn?

- Ô, em không biết nơi này lạnh như thế – Môi nhỏ mím lại, hàm răng run lên.

- Cũng đã sắp qua năm mới rồi, vẫn không thấy mặt trời mọc, mí mắt em đừng có đóng lại nhé!

Tề Trọng Khải buông mày xuống, ngoài miệng quát lạnh, đáy mắt phát ra ánh hào quang chói lọi, thích xem cô gái nhỏ lấy đôi má hồng cọ vào lồng ngực anh, giống như nằm tựa vào lòng anh, một hình ảnh vô cùng thân mật.

- Biết, thật nhiều lời. - Cô lầu bầu, mí mắt lại như thấy những tiểu tinh linh bướng bỉnh không ngừng nhảy múa, không tiếng động thúc giục cô chìm vào giấc ngủ.

Thời tiết lạnh quá, nhưng lồng ngực anh lại như lò lửa lớn, đem cơ thể cô ủ ấm, không khí chung quanh bọn họ vô cùng an tĩnh, đám người huyên náo phía xa giống như thể họ thuộc về một thế giới khác.

- Đúng rồi, dường như em quên hỏi tên tiếng Trung của anh. – Tay cô ôm chặt thắt lưng anh, như chú gấu koala dính sát vào cơ thể mẹ nó, hấp thu hương thơm quen thuộc của anh.

- Anh có thói quen dùng tên tiếng anh. - Tâm anh rung động, nhàn nhạt đưa tầm mắt đi nơi khác.

- Anh sẽ không phải tên Tề Anh Tuấn hay Tề Tuấn Nam ... chứ? - Không phát hiện ánh mắt kỳ quái của anh, cô ngáp một cái, cười hỏi.

- Không, nói ra sợ làm em kinh ngạc đó.

- Ha, có thật không? Đó nhất định là một cái tên siêu cấp buồn cười? Khó trách anh không muốn nói, thì ra là sợ em cười à.

- Không phải sợ em cười, là sợ em nghe xong sẽ xoay người chạy mất. – Anh đưa một đôi mắt phức tạp, nghiêng người nhìn cô, cô đang điều chỉnh một tư thế thoải mái trong ngực anh, trên môi cười lộ ra một lúm đồng tiền ngọt ngào như hoa, khiến lòng anh trầm xuống, trong đầu xuất hiện cảm giác phiền não.

- Kinh khủng như thế sao? – Cô nhéo gò má của mình một cái, cố để mình tỉnh táo hơn.

- Đúng, chính là rất kinh khủng, cho nên em không nên hỏi.

- Được rồi, xem anh để ý thế, em bỏ qua cho anh, sau này cứ gọi anh là Zack.

Nhìn cô tràn đầy tin cậy, khuôn mặt tươi cười, trái tim Tề Trọng Khải co rụt lại, một cảm giác ái náy lưu động. Giấu giếm cô, đến tột cùng là đúng hay sai? Anh phải đợi đến bao giờ mới có thể thẳng thắn nói cho cô biết?

Nhưng anh lại lo lắng, ngộ nhỡ cô biết sự thật thì sao, tình cảm dành cho anh có biến chất hay không? Dù sao, trộn tiền bạc với tình cảm, cuối cùng sẽ không có lâu dài, cũng không phải là thứ anh muốn có trong tình yêu.

Anh không quên được phút giây cô say chếnh choáng, hứa hẹn sẽ cố gắng cho anh có một cuộc sống xa hoa, cô là một cô gái ngây thơ lại không có so đo, thế mà lúc ấy lại vô cùng nghiêm túc. Hình ảnh đó in dấu thật sâu trong lòng anh, mở ra một phong cảnh vô cùng mỹ mãn.

Cái loại cô gái ngốc như thế này lại làm anh nhập tâm kiên trì yêu thương, anh sợ rằng khi cô biết được thân phận anh thì tình cảm ấy bị thay đổi?

Mỗi khi nghĩ đến đây, anh lại chẳng muốn bước đến hai chữ “sự thật”. Nhưng anh cũng biết, lừa gạt cô như thế là không công bằng cho cô, cũng không thể lừa gạt cả đời. . . . . .

Tề Trọng Khải đột nhiên sửng sốt, giật mình khi anh bắt đầu dùng từ “cả đời” để nghĩ về một cô gái, một cỗ nhiệt nóng chảy trào trong tim anh.

Anh giờ đã nổi lên ý niệm dây dưa cả đời với Tiểu Điềm! Ngay cả anh cũng chẳng thể tưởng tượng nổi chuyện này.

Thế nhưng cũng không kỳ quái, cô thẳng thắn và đơn thuần như thế, bị anh ăn nói chanh chua cả trăm lần cũng không tức giận, thậm chí còn mếu máo phản kích, hoặc là ngơ ngác mặc anh khi dễ.

Ôi Trời! Nghĩ đến cảnh mỗi phút mỗi giây hai người đều bên cạnh nhau, thế nhưng anh lại không cảm thấy ngán ngẫm, ngược lại có gan, hy vọng có thể đem những ngọt ngào tích lũy sâu hơn trong đáy lòng.

Đang lúc nội tâm kích động, đồng hồ báo thức trong di động đột nhiên vang lên, Ngải Điềm đang nằm ngủ trong ngực Tề Trọng Khải chấn động một chút, chậm lụt mở hai mắt ra, sau đó vội vàng kéo ống tay áo lên nhìn đồng hồ.

- Thời khắc chuyển giao năm mới chỉ còn lại một phút! – Đôi mắt Ngải Điềm trở nên hưng phấn, gương mặt đang đỏ giữa cái lạnh của đông trở nên ửng hồng, nhìn người đàn ông bên cạnh cười thật tươi.

Ánh mắt anh chạm đến này nụ cười ấm áp ấy, tâm Tề Trọng Khải hung hăng như bị ai đánh, cảm giác đáy lòng có một cái hố sâu, sau đó điền vào đủ loại cảm xúc liên quan đến cô.

Anh yêu cô gái này, yêu sâu nặng, yêu đến đầu óc choáng váng, yêu đến có thể cùng cô đi đến cùng trời cuối đất, không than không oán. . . . . .

- Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn. . . . . . Ưmh ưmh ưmh, phạm quy á! - Đếm ngược chưa kết thúc, cái miệng nhỏ vì lạnh mà phát run đã bị anh chặn lại.

Thở phì phò —— phanh

Những vì sao lấp lánh trên bầu trời, nơi xa còn có màn pháo hoa rực rỡ, những ánh lửa đủ màu sắc chiếu khắp màn đêm, ánh chớp muôn sắc màu khiến người ta phải ngẩng cổ lên nhìn.

Cô bị anh ôm vào trong ngực, môi non mềm bị anh hôn đến sưng đỏ, đầu lưỡi của cô trở thành một mảnh tê dại, giống như đang nếm rượu Brandy. . . . . .

Cô khẳng định anh không uống rượu, đây chẳng qua là một loại hình dung, nụ hôn của anh luôn để cho cô lâng lâng, giống như ngậm một ngụm rượu mạnh trong miệng, từ thân truyền đến tâm, khiến cả người ấm lên.

Rét lạnh ngày đông không còn, bọn họ đắp chung một cái chăn, đem tất cả quay về thế giới hai người, gió lạnh thổi tới cũng giống như đang dùng giai điệu của mình nói lời chúc phúc.

- Năm mới vui vẻ - Hôn xong, anh tựa đầu vào trán cô, mỉm cười chúc mừng.

- Năm mới. . . . . . Vui vẻ. – Cô xấu hổ rũ lông mi xuống, khóe miệng len lén cong lên.

- Năm mới tặng anh quà gì, lấy ra – Anh mở rộng lòng bàn tay ra yêu cầu.

- Hả? Cái gì? Tặng quà? – Cô không có chuẩn bị quà.

- Bình thường trong năm mới, anh đều được phụ nữ tặng quà, nếu không phải là chìa khóa chiếc xe cao cấp, cũng là chìa khóa một căn hộ sang trọng, mộc mạc một chút cũng có đồng hồ kim cương hoặc chiếc nhẫn kim cương. – Anh vung sóng mắt lên hấp dẫn mê người, hô hấp và lời nói vô cùng tự nhiên.

Nghe vậy, Ngải Điềm bối rối rồi. Những thứ anh kể trên, chính cô cũng không thể mơ đến ngày mình được chạm vào nó, chứ đừng nói là mua tặng cho anh mỗi dịp năm mới?

Ảo não buồn tủi, móc từ trong túi ra được một đồng xu nhỏ, cô chỉ cảm thấy khó xử trong chốc lát, sau đó đặt đồng xu vào tay anh.

Tề Trọng Khải nhíu mày, buồn cười nhìn cô.

- Cứ như vậy? Quà tặng năm mới của anh là một đồng xu? – Hai gò má của Ngải Điềm đỏ bừng, tâm không dám động – Anh đừng xem thường đồng xu này nhé, nó là tiền ước nguyện đó.

- Tiền ước nguyện? – Đôi vai của Tề Trọng Khải khẽ run, rất không kiên nhẫn đợi cô hát xong bài diễn thuyết.

- Ừ! – Cô gật đầu thật mạnh, thầm khen mình quá thông minh, không có đổi nghề đi làm Tiểu Thuyết Gia thật là đáng tiếc. – Anh đem nó đặt dưới gối nằm, mỗi ngày trước lúc ngủ thành tâm khấn nguyện, đợi đến lúc khẩn cấp, anh mới có thể cầm nó ra ngoài.

- Lấy nó ra có thể làm cái gì? - Anh cảm giác mình nhịn cười đến sắp vỡ bụng rồi.

- Thì tìm em giúp anh thực hiện lời hứa – Cô có cảm giác câu truyện mình viết vô cùng lãng mạn –Em sẽ là thiên thần nhỏ giúp anh thực hiện ước nguyện, đợi đến khi anh biết được mình hy vọng điều gì, thì đem đồng xu nhỏ này đưa cho em... em sẽ giúp anh thực hiện nó. Nhưng mà em nói trước, nguyện vọng không được phép xa rời thực tế.

- Như thế nào gọi là quá xa thực tế?

- Khụ khụ, chính là xe thể thao, đồng hồ nổi tiếng, khu nhà cấp cao… là xa rời thực tế. - Sắc mặt của cô có chút áy náy.

- Cho nên ước nguyện cũng phải có hạn ngạch hay sao

- Dĩ nhiên! - Không có hạn ngạch sao được, cô đem mình bán thân cho ba mẹ hay một động chứa, cũng không đủ mua cho anh một xe thể thao cao cấp.

Tề Trọng Khải thở dài, mở bàn tay của cô ra, chuyển đồng xu nhỏ qua cho cô.

Ngải Điền khẩn trương, trái tim đập loạn, cái miệng khẽ run.

- Anh không thích sao?

- Anh muốn ước nguyện – Anh đưa đôi mắt lấp lánh nhìn cô.

- Hả? Hiện tại? - Cô kinh sợ.

- Liền bây giờ.

- Nhưng. . . . . .

- Anh muốn Ngải Tiểu Điềm cả đời làm nô lệ của anh – Anh đưa ra một nụ cười tà ác, gương mặt anh tuấn mang theo vẻ nghiêm túc, ánh sao trên bầu trời đêm cũng không lấp lánh bằng mắt anh.

- Nô lệ cả đời? – Cô kêu to, trong nháy mắt xuất hiện một đám cháy. - Cái người này, anh thật xấu xa! Bại hoại! Ai cho phép anh ước nguyện như thế.

Đợi chút, anh nói, anh muốn cô làm đầy tớ cả đời của anh? Cả đời. . . . . . Cả đời!

Đó cầu hôn! Đây có phải hàm chứa ý nghĩ đặc biệt gì không? Cô cũng không phải thiếu nữ mười tám đôi mươi, dĩ nhiên biết đàn ông sẽ không ăn no lại nói lầm, đột nhiên cô như người ngoài hành tinh khi nghe anh nói chữ “cả đời”.

Phải biết, cái từ cả đời trong lời nói của một người đàn mà nói, tựa như Tôn Ngộ Không bị đeo vòng kim cô, hận cũng không thể tránh thoát, không ai muốn mang nó suốt cuộc đời!

Nhưng bây giờ, anh nói “cả đời”.

Ngải Điềm bối rối, không biết là gió núi thổi qua trước mặt, hay là trong mắt có sương mù bay, nhìn ảnh phản chiếu trong mắt anh, lại khiến cô sắp hoa mắt, mỗi góc cạnh trên gương mặt anh tuấn khiến cô hoang mang.

- Ước nguyện con nít, em đây cho anh có ước nguyện khác.

Tề Trọng Khải lôi cô đến bên cạnh, choàng hai cánh tay qua ôm cô vào lòng, vây cơ thể cô trong vùng đất của chính mình, khói trắng phương xa bẻn lẽn nở rộ, bọn họ im lặng ngồi ngắm nhìn, thế giới giống như hòa lẫn với nhau? Hoa nở rồi kết trái.

Cô gật đầu, gật liên tục, cái trán vô tình đụng vào tim anh, cảm thấy toàn thân anh chấn động, theo sau là cơn mưa nụ hôn khiến hai người hít thở không thông.

Năm mới vui vẻ. Bọn họ trao nhau những nụ hôn nồng nàn, bộ ngực chạm vào nhau cùng nhau nghênh đón năm mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui