“Rầm.” Bà Liên vỗ một cái lên bàn trà, không nén được cơn tức: “Con nói gì thế hả! Ba mẹ nuôi con nhiều năm như thế, cho con ăn ngon mặc đẹp.
Bây giờ nhà gặp nạn, con hy sinh một chút cũng không được à?”
Nghiên Thời Thất ấm ức đến mức vành mắt đỏ hoe.
Lời của bà Liên như lưỡi dao sắc bén phóng về phía cô, đau đớn như khoan vào tim, cứa vào xương: “Mẹ, sự tồn tại của con là để hy sinh cho cả nhà sao?”
Có lẽ là tiếng hai mẹ con tranh cãi quá dữ dội, Nghiên Quân đi ra khỏi phòng sách, đứng ở bậc cầu thang vòng trên lầu hai, sắc mặt không vui, chất vấn: “Hai người đang ồn ào gì đấy?”
Trông thấy ông Nghiên xuất hiện, bà Liên nén cơn giận xuống, vén sợi tóc bên tai lên, điệu bộ khoan thai: “Còn chẳng phải là đứa con gái ngoan của ông đấy ư? Nó không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Ông Nghiên nhíu trán lại, đáy mắt đầy vẻ bất lực: “Tiểu Thất, con lên đây.”
Nghiên Thời Thất quật cường ngẩng đầu lên, khẽ chớp hai mắt, muốn ép nước mắt đang trào ra xuống.
Trước khi lên lầu, cô nhìn lại Liên Bích Tú một lần nữa.
Trông thấy vẻ mặt sa sầm lạnh nhạt của bà, khóe môi cô hiện lên nụ cười tự giễu.
Trong phòng sách, Nghiên Thời Thất ngồi đối diện với ông Nghiên.
Cô cúi đầu, chà khẽ móng tay, nhíu hàng chân mày che đi tất cả cảm xúc của mình.
Hồi lâu sau, ông Nghiên mới thở dài một tiếng: “Con bé này, đêm qua con ở cùng với Tần Bách Duật à?”
“Ba? Sao ba…” lại biết.
Còn chưa dứt lời, Nghiên Thời Thất đã nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của Tần Bách Duật khi nghe điện thoại sáng nay.
Cô mỉm cười tự giễu: “Anh ta nói cho ba biết ư?”
Ông Nghiên lắc đầu: “Đêm qua không gọi điện thoại được cho con, ba bảo thím Trương gọi cho bạn con, cô ấy cũng không biết con ở đâu.
Sau đó trợ lý của Tần Bách Duật đã báo cho ba.”
Nghiên Thời Thất chợt hiểu ra, rồi lại nghĩ đến việc Tần Bách Duật đã kể lại dáng vẻ sau khi uống rượu của mình tối hôm qua mà cảm thấy nhẹ người.
“Ba, con với anh ta không có chuyện gì cả.
Đêm qua con uống hơi nhiều, ngủ một giấc ở nhà anh ta… Chỉ có vậy thôi!”
Nghiên Quân chống hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng người, ánh mắt lóe lên vẻ xót xa áy náy: “Con bé này, ba biết con ấm ức, nhưng cũng đừng trách mẹ con.
Lần này nhà họ Nghiên gặp nguy cơ rất lớn, nếu không phải thế, ba mẹ sẽ không đột ngột sắp đặt chuyện kết thông gia như vậy đâu.
Thật ra con có thể tìm hiểu thêm về con người của Bách Duật, cậu ấy là người đáng để gửi gắm.”
Nói nhiều như thế, Nghiên Thời Thất hiểu rõ, ba chỉ muốn mình từ bỏ ý định đấu tranh.
Việc kết thông gia đã là mũi tên trên dây.
“Ba, con… biết rồi.”
Đối diện với vẻ mặt bối rối gượng gạo của ông Nghiên, Nghiên Thời Thất cũng không nỡ lòng nói ra câu từ chối.
Trong cái nhà này, cô có thể không quan tâm ai cả, nhưng lại không thể chẳng để ý đến ba mình.
Ông Nghiên vui mừng gật đầu: “So với nhà họ Tần, nhà họ Nghiên chúng ta mới chẳng đáng gì cả.
Con có thể gả qua đó, tương lai cũng là số mệnh được hưởng phúc.”
***
Trở về phòng, Nghiên Thời Thất đẩy cửa sổ ra, thẫn thờ trống vắng ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài song cửa.
Chim chóc tự do bay lượn, gió nhẹ mây bay, lại chẳng thể nào xoa dịu đáy lòng phiền muộn của cô.
Thoáng chốc, cô lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa cắm sạc, mở máy lên thì Ưng Phi Phi đã gọi điện tới.
Vietwriter.vn
Giọng nói lo lắng của cô ấy khiến Nghiên Thời Thất cảm thấy ấm áp lên nhiều.
Sau khi giải thích một phen, Ưng Phi Phi lại tò mò thăm dò: “Cậu lên giường với cậu Tư nhà họ Tần rồi à?”
“Sao có thể chứ! Ưng Phi Phi, cậu thật xấu xa!”
Nghiên Thời Thất khinh thường bĩu môi, trong đầu bất chợt hiện ra hình ảnh cô lên giường với Tần Bách Duật.
Sau đó, cô lại run rẩy, thấy rùng mình.
Làm sao hai người không có tình cảm lại có thể làm chuyện đó chứ?
“Xí, chuyện này có gì xấu xa cả! Với người đàn ông hảo hạng như cậu Tư nhà họ Tần, không biết còn có bao nhiêu cô gái muốn lên giường cùng anh ta đây này!”
Cúp máy xong, Nghiên Thời Thất mệt mỏi ném mình lên giường, suy nghĩ bay xa, trong lúc chẳng hay chẳng biết đã ngủ thiếp đi..