Nửa giờ sau, Nghiên Quân vội vã về nhà.
Trong phòng khách, hai vợ chồng ngồi sát bên nhau, Nghiên Thời Thất ngồi cùng Tần Bách Duật, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Người giúp việc đưa trà bánh xong thì nhanh chóng lui xuống.
Bà Liên không ngờ rằng cậu Tư nhà họ Tần lại có thể chờ ở ngoài cửa.
Nếu không vì Nghiên Quân trở về rồi mời người vào thì bà ta cũng sẽ không bối rối như bây giờ.
Bà ta khó chịu liếc Nghiên Thời Thất rồi quay sang nhìn Tần Bách Duật, nói: “Cậu Tư, đây là trà mới của năm nay, cậu nếm thử đi.”
Giọng điệu của bà Liên mang theo ý nịnh nọt trắng trợn.
Cậu Tư nhà họ Tần ngồi im đó, khí chất lạnh lùng đại diện cho nhà họ Tần làm cho bà ta không dám sơ suất.
Nghiên Quân nâng tách trà lên trước, ông trông thấy đôi mắt ửng đỏ của Nghiên Thời Thất thì lặng lẽ lườm bà Liên.
“Bách Duật à, nếu không vội đi thì chúng ta vào phòng sách nói chuyện nhé?”
Tần Bách Duật gật đầu với Nghiên Quân, rồi quay sang vỗ về mu bàn tay của Nghiên Thời Thất, nhẹ giọng an ủi, dặn dò: “Anh lên trước, có việc thì gọi anh.”
Đương nhiên là anh thấy được khóe mắt ửng đỏ và vẻ tủi thân chịu đựng của cô.
Cộng thêm nét mặt thay đổi liên tục của bà Liên thì anh cũng đoán được giữa hai mẹ con họ lại xảy ra chuyện không vui.
Anh dặn dò như vậy trước khi đi là muốn cho cô một chỗ dựa.
Người anh nâng niu trong lòng bàn tay, dù có ở nhà họ Nghiên, dù đối phương có là mẹ của cô thì cũng không thể trách móc và đối xử quá đáng được.
Ánh mắt ngập sương mù của cô đắm chìm trong đôi mắt màu mực đậm sâu thẳm như biển khơi của anh, làm tâm trạng cô dần bình tĩnh lại.
Cho đến khi bóng dáng của ông Nghiên và Tần Bách Duật cùng biến mất ở góc cầu thang, bà Liên cũng thu lại tầm mắt.
Gương mặt của bà ta hiện rõ vẻ khó chịu, hai tay khoanh trước ngực nhìn Nghiên Thời Thất, cay nghiệt nhiếc móc: “Mày cố ý đưa cậu Tư nhà họ Tần đến để làm tao khó xử đúng không?”
Nghiên Thời Thất ngước mắt lên nhìn bà, trong lòng cô rất mệt mỏi, đáy mắt cũng thoáng hiện lên nét giễu cợt, “Mẹ, nếu mẹ còn coi con là con gái của mẹ thì mẹ không nên nghĩ về con như vậy!”
“Thế tao phải nghĩ thế nào? Nghiên Thời Thất, bây giờ mày lớn khôn rồi, lại có cậu Tư làm chỗ dựa cho mày, tao thấy từ lâu mày đã chẳng coi người mẹ này ra gì đúng không!”
Giọng điệu chanh chua và thái độ dửng dưng của bà ta làm Nghiên Thời Thất cảm thấy như đang chìm trong mùa đông buốt giá.
Rồi lại đột nhiên có cơn gió lạnh thấu xương thổi qua khiến toàn thân cô phát run.
Đầu ngón tay cuộn tròn siết lại, cô khẽ run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng tràn ngập đắng chát, “Mẹ, mẹ đã bán được con với giá cao, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Rõ ràng sổ hộ khẩu để ở nhà, tại sao mẹ lại muốn lừa con? Chẳng lẽ nghi thức hôn lễ còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của con ư?”
“Mày…”
Bà Liên cứng họng không trả lời được, đôi mắt của bà ta lo sợ lảng tránh, hơi thở rối loạn, dường như không ngờ lời nói dối của mình bị vạch trần một cách dễ dàng.
Mà Nghiên Thời Thất biết được chuyện này là vì lời nói ngờ vực của ông Nghiên trong điện thoại.
Ông không hề cầm sổ hộ khẩu trong nhà đi.
Tất cả chân tướng đều đã sáng tỏ.
Bà Liên dùng lý do không có sổ hộ khẩu ở nhà làm cái cớ để ngăn cản cô và Tần Bách Duật đăng kí kết hôn.
Rốt cuộc thì bà ham hư vinh đến nhường nào, không quan tâm đến cô biết bao nhiêu mới có thể hung hăng dữ dằn vì một cuộc hôn lễ như vậy.
Nghiên Thời Thất nghiêng mặt dựa vào xô pha, chậm rãi dùng tay che mắt.
Trong lòng cô rất đau đớn, cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mi.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Bị người mẹ ruột thịt xỉa xói bằng những lời lạnh lùng và cay nghiệt, nỗi đau này còn khủng khiếp hơn bất cứ loại đau đớn nào.
Bà lạnh nhạt với cô thì thôi, nhưng đứng trước lợi ích, cô mới càng lĩnh hội sâu sắc được rốt cuộc trong mắt bà, cô là hạng người thấp kém biết bao nhiêu..