Chương 186VỊ TRÍ NHẤT ĐỊNH PHẢI XỨC NƯỚC HOA ĐỂ HẠ GỤC ĐÀN ÔNG!
Sẩm tối, chị Lâm đang bận rộn nấu cơm trong bếp.
Vốn dĩ Nghiên Thời Thất muốn giúp một tay, kết quả lại bị chị từ chối một cách nhã nhặn, đẩy ra khỏi phòng bếp.
Hình như bị ghét mất rồi.
Trời tối dần, sắc hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, khắp phòng ngập trong màu vàng óng.
Trong một góc của ngôi nhà cao tầng, Nghiên Thời Thất mệt mỏi khép đôi mắt lại nghỉ ngơi.
Chưa đầy ba phút sau, cô căng mi mắt, nhìn ánh chiều hôm ảm đạm, đôi mắt lóe lên vẻ xảo quyệt.
Cô đứng dậy, lê dép lên tầng, bước trên bậc thang, sau một giây lưỡng lự thì quay người chạy vào trong bếp, “Chị Lâm, lát nữa nấu cơm xong chị cứ về trước, không cần chờ dọn dẹp đâu.”
“Hả?” Chị Lâm đang xào rau, bỗng giật mình nhìn cô, đảo đáy nồi hai lần rồi chợt nhớ đến vài khả năng, gật đầu như đã hiểu, còn mỉm cười vui vẻ, “Được, được, vậy tôi nấu xong sẽ đi ngay.”
Nghiên Thời Thất đứng vịn cửa phòng bếp, bắt được nét mặt mừng rỡ “tôi hiểu tâm lí bọn trẻ các cô các cậu.” của chị Lâm thì thấy hơi hoang mang.
Khóe môi cô khẽ giật, muốn giải thích gì đó nhưng lại cảm thấy chẳng khác nào càng che càng lộ.
“Khụ, tôi lên tầng trước nhé!”
Nghiên Thời Thất thật sự không chịu nổi ánh mắt mập mờ của chị Lâm, bèn vội vã quay đi, nhất thời không cẩn thận còn bị vấp dép lê, xấu hổ đầy mặt chạy vọt lên tầng.
Chị Lâm vừa xào rau, vừa hâm mộ bật cười, lắc đầu nghĩ, tuổi trẻ thật tốt đẹp.
***
Nửa tiếng sau, chị Lâm nấu xong cơm, đặt trong tủ giữ ấm, chào hỏi Nghiên Thời Thất rồi vội vã rời khỏi Vịnh Lâm Hồ.
Lúc này đã hơn bảy giờ, Tần Bách Duật vẫn chưa về.
Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận vén mái tóc buông xõa ra sau gáy.
Hai lọn tóc mai rủ xuống xương quai xanh, trong nét uyển chuyển lại lộ ra vẻ diễm lệ.
Cô cầm nước hoa xịt lên cổ tay, xoa hai cổ tay một lát rồi mới đưa lên ngửi.
Mùi hương nồng nàn phù hợp, không quá gay mũi.
Sau khi ngửi xong thì cô lại xịt thêm một ít.
Trên mạng nói, đây chính là vị trí nhất định phải xức nước hoa để hạ gục đàn ông.
Đôi mắt Nghiên Thời Thất vốn dĩ vừa tròn vừa sáng ngời.
Lúc trang điểm mắt, cô dùng eyeliner phát họa đường cong tự nhiên ở đuôi mắt đào hoa, trông cô càng yêu mị mê hoặc.
Cô hài lòng ngắm nhìn bản thân sau khi trang điểm, đứng dậy đi đến tủ đồ, bắt đầu lật tìm quần áo.
Màu xanh da trời trông khá đẹp nhưng không đủ quyến rũ.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Màu hồng phấn nhìn ngây thơ nhưng không quá hấp dẫn.
Lựa chọn mấy màu, cuối cùng, tầm mắt của Nghiên Thời Thất rơi xuống một chiếc áo choàng ngủ sợi tơ màu đen.
Cô chưa từng mặc nó trong nhà.
Đây là trang phục thống nhất của tất cả các người mẫu do bên thương hiệu tặng ngoài lề chụp ảnh ở tuần lễ thời trang Milan.
Chiếc váy màu đen lấp lánh tia huỳnh quang đung đưa với những đường vân như sóng gợn, thắt lưng bằng lụa buộc hững hờ làm cô bất giác nghĩ đến hiệu quả khi mình mặc bộ đồ này lên người.
Ừm, vậy thì chọn nó đi.
Nghiên Thời Thất còn cố ý thay nội y đen để phối hợp với áo choàng ngủ.
Cô mặc áo ngủ lên, thắt lưng lụa cân bằng tô điểm hai bên eo, để lộ đường cong đẹp đẽ một cách hoàn hảo.
Hơn bảy rưỡi, Tần Bách Duật trở lại.
Bước vào sảnh trước, anh quét mắt nhìn phòng khách nhưng không trông thấy bóng dáng Nghiên Thời Thất.
Đi vào bên trong, cô cũng không ở trong phòng bếp sáng đèn.
Bấy giờ, người đàn ông vừa cởi áo khoác chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ cầu thang tầng hai, anh chuyển hướng sang, chỉ liếc mắt một lần mà hô hấp đã nặng trịch.
Trời còn chưa tối hẳn, trong phòng khách chưa bật đèn, bên ngoài gần như phủ một màu xanh u tối, chỉ có tia sáng từ phòng bếp xuyên qua khe cửa đang mở, trút xuống một nửa màu vàng ấm áp.
Trong sắc màu nhạt rực rỡ ấy, có một bóng dáng mảnh khảnh như cảnh xuân tươi đẹp đứng trên cầu thang tầng hai.
Anh đứng lặng trong phòng khách, đưa mắt dõi theo cô gái đang chầm chậm đi tới từ bậc thang.
Cô mặc chiếc váy tơ tằm quét đất, buộc thắt lưng, dáng người cân xứng, đôi chân trắng dài như ẩn như hiện dưới lớp váy theo từng nhịp bước chân..