“Cô Nghiên, cô nhìn tấm ảnh này xem, có phải đây là chiếc xe cô đã ngồi ngày hôm qua không?”
Ánh mắt Nghiên Thời Thất di chuyển theo nhân viên cảnh sát, cô thấy anh ta đặt một tấm ảnh lên mặt bàn, sau khi quan sát thật cẩn thận thì thờ ơ lắc đầu, “Không phải!”
Câu trả lời của cô khiến cảnh sát đều rất kinh ngạc, không khỏi quay sang liếc nhìn nhau.
Không trùng khớp với kết quả điều tra mà bọn họ nhận được!
Dựa theo bằng chứng của Kiều Phỉ Bạch, sau khi Nghiên Thời Thất tách khỏi bọn họ thì đã lên chiếc xe này, cũng chính vì thế mà tối hôm qua cô ta bị xe đâm gãy chân mới lập tức nhận ra.
Nhưng lời khai của Nghiên Thời Thất lại khác hoàn toàn.
Nhân viên cảnh sát hơi cau mày, gõ lên tấm ảnh như nhắc nhở, “Cô Nghiên nhìn kỹ lại xem, cô thật sự không biết chiếc xe này?”
Nghiên Thời Thất bỗng nhìn về phía nhân viên cảnh sát bằng ánh mắt kỳ quái.
Ánh mắt cô lóe lên, cô nhớ ra một đoạn ký ức, cộng thêm phán đoán của mình, chỉ lát sau đã bắt được đầu mối, “Có phải đây là chiếc xe đã đâm vào Kiều Phỉ Bạch?”
Cảnh sát không hề giấu giếm.
“Đúng vậy! Thông tin của chiếc xe bỏ trốn được mang từ chỗ quản lý ô tô, chủ xe họ Âu.
Chúng tôi đối chiếu với camera trên đoạn đường bị tai nạn vào hôm qua thì đúng là cùng một chiếc.”
“À…” Nghiên Thời Thất gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó đôi mắt xinh đẹp, trong suốt nhìn thẳng về phía cảnh sát.
“Tôi chưa từng thấy nó, cũng không biết chủ xe họ Âu.”
Cảnh sát: “…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ lạ!
Thái độ của cảnh sát vẫn bình thản như cũ nhưng nét mặt đã hiện lên sự lo lắng vô cùng.
Khẩu cung của hai bên khác nhau, chắc chắn có một người đang nói dối.
Không đợi bọn họ tiếp tục truy hỏi, Nghiên Thời Thất đã đưa ra câu trả lời cuối cùng: “Chiếc xe này là Magotan bình thường.
Mà chiếc xe tôi ngồi sau khi rời đi là Phaeton đời mới!”
Vẻ ngoài khá giống nhau nhưng lại khác xa một trời một vực.
Nghe vậy, sắc mặt của hai vị cảnh sát lập tức trở nên khó coi.
Cảnh sát thẩm vấn nhìn chằm chằm vào Nghiên Thời Thất.
Trong mắt anh ta, cử chỉ của Nghiên Thời Thất tự nhiên, đôi mắt trong veo, không hề né tránh ánh mắt anh ta, mặc cho anh ta dò xét.
So với Kiều Phỉ Bạch chỉ biết khóc nức nở, thái độ mập mờ trong phòng bệnh, cộng thêm lúc lập biên bản, cô ta hầu hết đều cúi đầu, rất hiếm khi nhìn thẳng bọn họ.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ e rằng đó chính là dấu vết của việc cố tình lấp liếm.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, bọn họ càng bằng lòng tin tưởng lời Nghiên Thời Thất.
Dù sao, phong thái và khí chất của một người rất dễ nhìn thấu.
Từ đầu đến cuối, gương mặt cực kỳ quyến rũ kia của Nghiên Thời Thất chưa từng xuất hiện bất cứ thay đổi nhỏ nào, lời nói và cử chỉ càng thêm phần tự nhiên, bình thản.
“Cộc cộc…”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên trong phòng thẩm vấn yên tĩnh.
Hai nhân viên cảnh sát vội vàng thu hồi phỏng đoán của mình, lúc mở cửa thì trông thấy quản lý đang đứng bên ngoài.
“Quản lý Lưu, sao ngài lại tới đây?”
Cảnh sát hỗ trợ nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho ông.
Đối phương khẽ phất tay, ý bảo hai người ra ngoài.
Phòng thẩm vấn chỉ còn mỗi Nghiên Thời Thất lập tức khôi phục lại không khí nghiêm trang và tĩnh lặng.
Cô cúi đầu nghịch móng tay, âm thầm xâu chuỗi các sự kiện trong đầu.
Kiều Phỉ Bạch tốn công sức để tặng cho cô “món quà lớn” như vậy, cô phải cảm ơn cô ta thế nào đây?!
Chỉ lát sau, cảnh sát thẩm vấn Nghiên Thời Thất bước vào một mình, anh ta thu dọn đống tài liệu trên bàn, ôm chúng vào lòng rồi nói với Nghiên Thời Thất: “Cô Nghiên, cảm ơn cô đã hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng công bố kết quả điều tra!”
Nguồn : ngontinh hay.com
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn anh, sau khi tâm trạng thả lỏng thì chậm rãi nở một nụ cười.
“Vậy xin làm phiền đồng chí cảnh sát nhân dân!”
“Không phiền, không phiền, tôi tiễn cô ra ngoài!”
Thái độ của nhân viên điều tra không khác trước là mấy, nhưng không hiểu sao Nghiên Thời Thất lại cảm thấy dường như anh ta rất hoảng hốt..