Sau khi Kiều Mục đi khỏi cũng không quay lại hội trường đấu giá.
Anh ta vừa xuống lầu vừa nghiêng người khoác áo khoác lên.
Xuống tới tầng một, anh ta liền bước dài về phía bãi đỗ xe.
Vừa rồi trên ban công, anh ta mơ hồ nhìn thấy bóng của cô nhóc kia.
Đoán rằng cô nhóc sẽ đến cùng Nghiên Thời Thất, Kiều Mục muốn xem thử nên bước về phía chiếc xe chuyên dụng kia.
Khoảng cách hơi xa, anh ta cũng không xác định là bản thân nhìn có đúng không.
Lúc này, tới bên cạnh xe chuyên dụng, anh ta liếc nhìn biển số, rồi hơi híp mắt nhìn về phía cửa sổ xe.
Nói thật thì anh ta cũng không nhớ biển số xe chuyên dụng của Nghiên Thời Thất, nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài thì rất giống chiếc này.
Kiều Mục vòng qua đuôi xe, giẫm lên mô đất, vừa tới chỗ cửa xe thì trong khe hở nhỏ ở cửa xe truyền đến tiếng cười lanh lảnh.
“Đầu Gỗ, anh giỏi quá! Nhanh lên, dẫn tôi với, hai đứa mình sang đối diện ngồi.”
Giỏi quá?
Dẫn cô nhóc?
Sang đối diện ngồi?
Nghe đến đây, huyệt Thái Dương của Kiều Mục giật đùng đùng.
Đúng là Lăng Tử Hoan không sai, anh ta giơ tay lên gõ mạnh lên cửa xe.
“Ai thế? Đợi một lát!” Lăng Tử Hoan tức giận hô về phía cửa sổ, ngay sau đó nhìn di động sợ hãi kêu lên: “Đầu Gỗ, anh mau đi đi, mặc kệ tôi!”
Lại còn mẹ nó định chạy?!
Càng nghe mấy câu này càng không thích hợp, điều này làm cho bàn tay gõ cửa của Kiều Mục biến thành đập cửa.
“Ai đấy, là người nào!” Ngoài cửa xe tối om, nhưng trong xe bật đèn chiếu sáng không gian nhỏ bé, cửa kính dán màn bảo vệ nên Lăng Tử Hoan không thấy rõ người bên ngoài, cảm thấy hơi buồn bực.
Lúc này, di động truyền tới một câu “You.
Have.
Been.
Slained” khiến cô nàng nổi giận muốn ném bay điện thoại.
Lần đầu tiên cô chơi nhân vật anh hùng Lan Lăng Vương, hiệu quả ẩn thân siêu đỉnh luôn, vừa đoạt được vị trí đầu đã bị giết lại!
Rất bực nha!
Lăng Tử Hoan tủi thân ngẩng đầu nhìn Mục Nghi đang ngồi trên ghế tài xế, còn chưa nói gì thì di động của anh ta cũng truyền tới một câu: “You.
Have.
Been.
Slained…”
Cô cúi đầu nhìn, Minh Thế Ẩn của Mục Nghi cũng đã bị giết.
“Á, sao anh không chạy đi!” Lăng Tử Hoan phát quạu.
Mới bắt đầu chơi trò này được hai ngày, nhiệt huyết sôi trào muốn giết người, nhưng cô nàng luôn không tìm được phương pháp.
Mục Nghi ngồi bên cạnh nhìn cô nàng đầy ẩn ý, mặt không biểu cảm, “Cô thấy Lan Lăng Vương nhà ai dẫn theo Minh Thế Ẩn chưa?”
Dã khu(*) đối diện có năm người ẩn nấp chờ giết hai người họ đây này, cũng chỉ có cô mới chơi như thế.
(*) Dã khu là chỉ khu vực bãi đất trống mà binh quèn không nên tiến vào dưới bất cứ trường hợp bình thường nào trong game “Anh hùng liên minh”.
Lăng Tử Hoan trừng anh ta, cứng cổ hỏi lại, “Sao không được? Không phải nói đánh dã khu đều cần phụ trợ hay sao? Minh Thế Ẩn có thể hồi máu mà!”
Cô cố ý tấn công chiếm đóng đấy!
WebTru yenOn linez.
com
Mục Nghi: “…”
Bỏ đi, không đáng nhắc tới!
Cô nàng bảo Minh Thế Ẩn dùng sợi tơ dắt Lan Lăng Vương ẩn mình chạy khắp bản đồ, cảm thấy địch đều mù à?
Lúc này, giao diện trang đồng đội trên di động hiện lên dòng chữ nhỏ màu xanh lam: Lan Lăng Vương cậu là nằm vùng đúng không?!
Lăng Tử Hoan nổi giận, dứt khoát đăng xuất!
Trò chơi vớ vẩn gì đây, chẳng hay gì cả, còn không bằng chơi Feeding Frenzy!
“Lăng, Tử, Hoan!”
Người ngoài cửa không đợi nổi nữa, lạnh lùng gọi tên cô.
Nhóc con to gan thật!
Ở trong xe trò chuyện khí thế ngất trời, thả anh ta ở ngoài hóng gió.
Gì mà Lan Lăng Vương, Minh Thế Ẩn, đều là cái quái gì thế?
Lăng Tử Hoan bị giọng nói lạnh lẽo ngoài cửa làm giật mình run lên, rụt cổ nhìn Mục Nghi, tay nhỏ che miệng, “Đầu Gỗ, anh có nghe thấy giọng chú Hai không?”
Mục Nghi cũng thuận theo thoát khỏi trò chơi, sâu kín nhìn cô nàng, đưa tay ấn chốt mở cửa xe.
Cùng với trận gió ập tới từ cửa xe vừa mở ra là ánh mắt nặng nề của Kiều Mục.
Đáy mắt anh ta tối tăm, dường như hòa vào bóng đêm nồng đậm.
Ánh đèn ấm áp từ cửa xe rộng mở bao lấy anh ta, tôn lên đường nét sắc bén, “Chơi vui lắm à?”.