Trông thấy dáng vẻ ngậm thìa húp cháo và đôi mắt tràn ngập tò mò của cô, anh đặt bát đũa xuống, cầm lấy hộp thuốc trên bàn, lúc lấy một điếu ra mới trầm giọng trả lời: “Ở nước ngoài.”
Nghiên Thời Thất sửng sốt, nhìn động tác châm thuốc nhã nhặn của anh thì buột miệng thốt lên: “Anh từng ra nước ngoài à?”
Hả?
Câu này hình như không đúng lắm.
Cô vội vàng nuốt cháo, bổ sung thêm: “Ý của em là, anh đã từng sống ở nước ngoài?”
Trong chớp mắt, cô nhận ra mình biết quá ít về quá khứ của anh.
Có lẽ, đợi đến lúc tới Đế Kinh gặp chị Ba, cô có thể dò hỏi một phen.
Nghĩ như vậy, gương mặt của Nghiên Thời Thất hiện lên vẻ kiên trì.
Là sự kiên trì muốn hiểu rõ mọi chuyện về anh.
Anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng phả ra một luồng khói.
Anh im lặng vài giây rồi mới khàn giọng đáp: “Ừ, khoảng mười năm.”
Mười năm…
Động tác húp cháo bỗng khựng lại, cô cắn thìa.
“Anh đi từ lúc nào?”
Anh lại sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy…
Còn học nấu cơm?
Nhưng với bối cảnh của nhà họ Tần, họ không đời nào lại để anh chịu khổ nơi đất khách!
Chẳng lẽ nấu cơm là do hứng thú?
Lúc Nghiên Thời Thất hỏi câu này, mạch suy nghĩ của cô vẫn còn lơ lửng.
Mãi cho đến khi con ngươi sâu thẳm của anh xuyên qua làn khói thuốc, dừng lại trên mặt cô, thì anh mới lên tiếng: “Mười bốn năm trước.”
Dứt lời, ánh mắt của Tần Bách Duật như hóa thành thực thể, rơi lên mặt cô, nhìn chằm chằm mọi biểu cảm và sắc thái của cô.
Nghiên Thời Thất khó hiểu trước cái nhìn của anh, cô đặt thìa xuống, bùi ngùi lên tiếng: “Vậy lúc đó anh mới mười lăm tuổi nhỉ, anh đi học phải không?”
Sau vài giây lưỡng lự, anh thở dài, khẽ gật đầu.
Anh không muốn tiếp tục đề tài này, gảy tàn thuốc vào gạt tàn, ngẩng đầu lên rồi nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Em thì sao, mười bốn năm trước em làm gì?”
Mùa hè mười bốn năm trước, liệu em còn nhớ mình đã làm gì không?
Nghiên Thời Thất không đoán nổi hàm ý trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cô nhíu mày, nghiêm túc hồi tưởng, ánh mắt mông lung đáp: “Ừm… Lúc em mười tuổi, hình như không làm gì cả, ngoài học thì cũng chỉ có học.
Lâu quá rồi nên em cũng không nhớ rõ.”
Chỉ có một điều hơi để lại ấn tượng cho cô.
Hình như cô từng ra ngoài tham gia trại hè một lần vào hồi tiểu học.
Hình ảnh kí ức quanh quẩn trong đầu, cô kiên trì muốn nhớ lại, đang định lên tiếng thì anh đã dập thuốc, nét mặt dịu dàng nói: “Được rồi, không nhớ ra thì đừng cố nữa!”
Mạch suy nghĩ bị lời nói của anh cắt đứt, Nghiên Thời Thất dứt khoát từ bỏ.
Sau khi ăn hai miếng thức ăn kèm, cô do dự vài giây rồi mới hỏi nghi vấn luôn nằm trong lòng mình đêm nay, “Anh Tư, em có một chuyện…”
“Chuyện gì?”
Anh lại cầm bát đũa lên, chăm chú nhìn cô.
Thấy cô còn hơi do dự thì hàng lông mày nhuốm nét vui vẻ nhếch lên, “Khó nói lắm à?”
“Không phải vậy…” Nghiên Thời Thất cúi đầu xúc hai miếng thức ăn, giọng nói không rõ ràng vì nhai nuốt, “Có phải sính lễ kết thông gia ban đầu đều đã bị mẹ em cầm đi hết rồi không?”
Dứt lời, cô càng cúi đầu thấp hơn.
Ngang nhiên hỏi chuyện sính lễ, quả thật rất khó mở lời, nhưng cô nhất định phải hỏi.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nếu không cô sẽ không có cách nào làm rõ, rốt cuộc bà Liên cầm bao nhiêu tiền trong nhà và dùng vào việc gì.
Sau khi sự im lặng làm lòng người lo lắng bao phủ bầu không khí, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ phát ra từ khóe môi anh, “Không em, chỉ có em mới được chạm vào sính lễ anh tặng.”
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu cắn súp lơ trắng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Cô cảm thấy khá kinh ngạc, “Nói như vậy nghĩa là anh không cho mẹ em?”
Một đáp án vô cùng bất ngờ.
Cô thấy anh lắc đầu, mỉm cười cầm khăn lau sạch nước canh bên khóe môi mình, “Ngoài Vịnh Lâm Hồ, những thứ khác đều ở ngân hàng Lệ Thành, nằm trong két an toàn dùng tên của em để mở.”
Nói đúng ra, thứ bà Liên cầm đi chỉ là bản danh sách mà bà ta không thể đụng vào..