Người Dấu Yêu


Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Nghiên Thời Thất ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh thu vắng lặng bên ngoài.

Qua một hồi im lặng, cô cầm di động, bắt đầu soạn tin nhắn.
Tầm mắt Thành Nghiệp Nam ngồi bên cạnh rơi lên sườn mặt trắng nõn của cô, anh ta mím chặt khóe môi, muốn nói lại thôi.
Bấy giờ, Nghiên Thời Thất đột nhiên thốt lên: “Đưa em đến đường Nam Hoa nhé.”
“Để làm gì?” Thành Nghiệp Nam nhíu mày, nhìn cô đầy khó hiểu.
Vốn dĩ anh ta định đưa cô về công ty để nói về lịch trình công tác tiếp theo.

Sao bỗng dưng cô lại muốn đến đường Nam Hoa?
Lăng Tử Hoan ở bên cạnh cũng tò mò, bám lên tay vịn nhìn cô.
Nghiên Thời Thất ngước mắt, mỉm cười rồi lắc lư di động.


“Có hẹn đột xuất.”
À, là Tần Bách Duật?
Thành Nghiệp Nam không hỏi, trong lòng đã tự động kết luận.
***
Đường Nam Hoa là khu thương mại nằm ở phía bắc của trung tâm thành phố.
Lúc Nghiên Thời Thất xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua, cô khép chặt áo khoác ngoài theo bản năng.
Đi được hai bước, cô bỗng quay lại, nhìn Lăng Tử Hoan còn đang ở trong xe rồi nói: “Hoan Hoan, em đi cùng chị nhé.”
“Hả?”
Toi rồi!
Chị Thập Thất sẽ không hẹn chú Tư đấy chứ?!
Lăng Tử Hoan ngồi ngẩn ngơ không nhúc nhích, Thành Nghiệp Nam ở phía trước quay đầu nheo mắt nhìn cô nàng, “Hả cái gì mà hả, còn không nhanh chân lên.”
Xong đời!
Lăng Tử Hoan bị ánh mắt hung dữ của Thành Nghiệp Nam dọa mấy giây, gương mặt nhỏ lập tức trắng bệch, chậm chạp đeo ba-lô xuống xe.
“Lề mà lề mề, đi nhanh lên.” Thành Nghiệp Nam chướng mắt động tác ốc sên của cô nàng, ở phía sau thúc giục một câu.
Mục Nghi ngồi ở vị trí lái, nhìn bóng lưng ủ rũ còng xuống của Lăng Tử Hoan thì ấn đường dần dần nhăn lại, trong ánh mắt dâng lên vẻ lo lắng không thể che lấp.
Lăng Tử Hoan xuống xe, bước chân vô cùng chậm chạp, như thể cô nàng đang đeo bao tải vậy, một giây bước một bước.
“Em sao thế? Khó chịu à?” Nghiên Thời Thất nhìn biểu cảm tràn ngập chống cự của Lăng Tử Hoan thì ngạc nhiên quan sát cô nàng, vươn tay chạm vào gương mặt hơi lạnh của cô, ân cần thăm hỏi.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mâu thuẫn như vậy của cô nàng này.
Lăng Tử Hoan liếc cô một cái, cắn khóe môi, lấy tay trên mặt ra, cúi đầu im lặng một lát rồi mới lưỡng lự lên tiếng: “Chị, chị đi gặp Tổng Giám đốc Tần, em đi theo không hợp lắm!”
Rất không phù hợp đấy nhé!

Trong mấy ông chú, cô sợ chú Tư này nhất, hức hức!
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất mỉm cười, cong ngón trỏ lại, búng nhẹ lên trán đối phương một cái, “Ai nói chị đi gặp anh ấy?”
Lăng Tử Hoan “à” một tiếng, gương mặt ủ rũ dần dần bị thay thế bởi vẻ hớn hở kinh ngạc, “Chị không gặp Tổng Giám đốc Tần ạ?”
Nghiên Thời Thất mỉm cười gật đầu.

Lúc quay người muốn đi, cô còn nói với cô nàng: “Mau đi cùng chị nào.”
“Dạ dạ, chị ơi, em đến đây!”
Chỉ cần không gặp chú Tư thì gặp ai cũng được!
Năm phút sau, Lăng Tử Hoan đứng trong quán cà phê âm nhạc, nhìn bóng dáng ngồi vững vàng trên bàn vuông chìm đắm trong điệu nhạc du dương thì suýt chút đã bật khóc.
Hóa ra người chị ấy gặp thật sự không phải là chú Tư, mà là chú Hai!
Cái cổ bị sái lại nhói đau.

Cảnh tượng tủi hờn qua đêm trên xô pha hôm trước hiện lên trong đầu.

Lăng Tử Hoan ghét bỏ liếc nhìn Kiều Mục, hừ nhẹ một tiếng, rồi quay mặt lườm anh.

Cổ càng đau hơn! Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Xin lỗi anh hai Kiều, để anh đợi lâu rồi!”
Lúc đưa Lăng Tử Hoan vào chỗ ngồi, Nghiên Thời Thất áy náy lên tiếng.
Kiều Mục đặt thực đơn xuống trước mặt cô, giữa hàng lông mày nhuốm nét vui vẻ, “Anh cũng vừa đến, em gọi đồ uống trước đi.”
Quả là niềm vui ngoài ý muốn.

Em dâu nói có việc tìm anh ta, không ngờ còn đưa cả cô nhóc kia đến.
“Em ấy là Hoan Hoan, trợ lý của em, hai người từng gặp rồi đấy”.

Nghiên Thời Thất thuận tay chuyển thực đơn đến trước mặt Lăng Tử Hoan, ý bảo cô chọn trước, tiện thể giới thiệu cho Kiều Mục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận