Buổi tối, sau khi Nghiên Thời Thất trở về nhà, cô đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách ngắm nhìn ánh chiều tà.
Cô dựa nghiêng người bên cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi điện thoại cho Lưu Khánh.
Trong điện thoại, cô nói một cách khéo léo rằng cô không thể đến Đế Kinh đúng giờ vì vấn đề cá nhân, nhưng sẽ cố gắng đến kịp vào sáng thứ Năm.
Lưu Khánh không nói nhiều, chỉ cười đồng ý yêu cầu của cô và nói rằng sẽ sắp xếp người đến đón cô tại nhà ga vào thứ Năm.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, đôi mắt của Nghiên Thời Thất có chút mơ màng.
Cô nhìn bầu trời tối dần bên ngoài cửa sổ, trong mắt cô dần dần hiện ra khuôn mặt đẹp trai và thanh tú của anh.
Cô đang mong chờ đến ngày mốt.
Trong hai ngày tiếp theo, Nghiên Thời Thất rất bận rộn.
Không phải bận rộn vì lịch làm việc, cô bận rộn một cách bí ẩn.
Ngay cả khi anh trở về nhà vào ban đêm, anh cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
Cho dù hỏi chị Lâm, chị cũng không biết cô đã đi đâu.
Tần Bách Duật cảm thấy kì lạ, anh nắm rõ tất cả các thông báo và lịch bố trí công việc của cô.
Gần đây, vì chuẩn bị đi Đế Kinh, Thiên Thừa đã không sắp xếp bất kì công việc nào khác cho cô ngoại trừ bữa tiệc từ thiện kia.
***
Vào lúc một giờ rưỡi nửa đêm thứ Ba, Nghiên Thời Thất kiệt sức trở lại Vịnh Lâm Hồ.
Bước vào cửa, cô buông túi xách xuống và giơ tay xoa xoa bờ vai đau nhức.
Cô mệt mỏi bước vào phòng khách chưa được bật đèn, căn phòng mờ mịt, chỉ có ánh sáng của vài ngọn đèn trong tủ rượu ở bên cạnh.
Cô liếc nhìn một cái, rồi bước về phía cầu thang, nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.
Dừng bước, đứng yên, cô lại nhìn về hướng cửa sổ.
Lần này, cô thấy rõ rồi.
Anh đứng một mình bên cửa sổ như cây thông hòa quyện vào màn đêm, sừng sững và yên tĩnh.
Điếu thuốc trên đầu ngón tay như sao Hỏa đang cháy rực, đôi đồng tử sáng ngời tỏa sáng trong phòng khách u ám, phản chiếu ánh sao sáng trong ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng này làm cô có chút giật mình.
Nghiên Thời Thất vô thức nhìn điện thoại.
Đã gần hai giờ sáng, vậy mà anh vẫn chưa ngủ?
“Sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Cô bước từng bước tới trước mặt anh nhờ ánh sáng của màn hình điện thoại.
Khi đến gần, mùi khói thuốc càng lúc càng nồng nặc.
Anh tùy tiện chọc điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, đưa tay lên vuốt đôi lông mày nhíu chặt của cô, giọng khàn khàn khẽ hỏi: “Sao lại về muộn thế?”
Hơn nữa, cô còn không để Mục Nghi đi cùng.
Anh hơi lo lắng.
Nghiên Thời Thất nắm lấy tay anh, lắc lư trước mặt, “Thì là em đi hát với Phi Phi, cho nên mới về muộn.”
Cô nói rất chân thành, đến cả cô cũng tin như thật.
Anh không hỏi nhiều mà kéo cô lên lầu.
Dưới ánh sáng rực rỡ của hành lang tầng hai, Nghiên Thời Thất đi phía sau anh, thấy anh vẫn còn mặc áo sơ mi và quần dài, “Anh vẫn đợi em à?”
Cô rõ ràng đã gửi tin nhắn bảo anh đừng đợi.
Anh thậm chí còn không thay đồ ngủ, cứ như vậy đợi cô ở phòng khách?
Vừa nghĩ đến đây, Nghiên Thời Thất cảm thấy đau lòng.
Nhưng thời cơ chưa tới, cô không thể nói ra sự thật.
Bóng dáng anh đi trước mặt cô to cao ngạo nghễ, anh dẫn cô vào phòng ngủ chính rồi cất giọng trầm ấm, “Không, anh mới xong việc thôi.”
Tất nhiên là cô không tin câu nói này.
Vietwriter.vn
Vừa nãy nhìn cái gạt tàn, cô thấy tàn thuốc bên trong đã gần đầy, rõ ràng là anh đã đợi cô rất lâu.
Cô khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đêm nay, Nghiên Thời Thất vô cùng mệt mỏi, nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Anh nằm bên cạnh, rời mắt khỏi điện thoại di động.
Mục Nghi vừa gửi tin nhắn cho anh, báo cáo về các hoạt động hôm nay của Nghiên Thời Thất.
Trong đêm tối, anh đặt điện thoại di động sang một bên, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô mà đau lòng.
Anh mơ hồ đoán được cô đang bận việc gì.
Che giấu sự dao động trong đáy mắt, anh có một chút bất lực, yêu thương ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô..