Lúc mọi người ngồi xuống, Tần Bách Duật vẫn còn nhìn chằm chằm bát mì trường thọ.
Nước canh nhạt màu, nhưng lại tỏa ra mùi hương nồng đậm.
Sinh nhật này của anh, trọn đời khó quên.
Mà đối với những người khác, ngày hôm nay không thể nào quên.
Tất cả bọn họ đều bị ngược đến nỗi chẳng thể làm gì được.
Bầu không khí trên bàn cơm rất hài hòa, nếu phải nói có cái gì không bình thường thì có lẽ chính là ánh mắt đấu đá giữa Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ.
Nhìn nhau không vừa mắt, chán ghét lẫn nhau.
Không phải oan gia thì sẽ không gặp gỡ, câu nói này đúng là chân lí.
Sau khi ăn xong, Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất đi thẳng lên tầng hai, còn đám người Kiều Mục thì nói chuyện phiếm giết thời gian trong phòng khách.
Trà Long Tỉnh trên bàn đã nguội lạnh, nhưng Mặc Lương Vũ vẫn rót liên tục hai chén cho bản thân.
Còn Doãn An Táp thì ngồi trong phòng bếp an ủi Ưng Phi Phi đang cáu kỉnh.
Ưng Phi Phi chỉ cần vừa nhìn thấy Mặc Lương Vũ là lại nhớ đến chiếc điện thoại di động đã bị rơi vỡ của mình.
Càng nghĩ càng tức giận, cho nên cô thà rằng ở trong phòng bếp ngửi mùi cơm thừa canh cặn, cũng không muốn vào trong phòng khách đụng mặt Mặc Lương Vũ.
Một cốc trà lạnh xuống bụng, Mặc Lương Vũ vuốt ve cái tách sứ màu xanh biếc trong tay.
Cậu ta giương mắt lên nhìn Kiều Mục và Hàn Vân Đình, lần lữa mãi mới hỏi: “Sao không mời Lăng Mật tới?”
Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu cậu ta cả một buổi tối rồi.
Cậu ta nhớ lại cuộc trò chuyện đã nói trong nhóm trước đó, rồi lại lờ mờ cảm thấy rõ là hai người Kiều Mục đang cố ý.
Lúc này, Hàn Vân Đình đang táy máy bộ đồ dùng pha trà nghe vậy thì động tác hơi khựng lại.
Anh ngước mắt nhìn Kiều Mục ngồi đối diện, ánh mắt hiện ra vẻ nghiền ngẫm, “Sao vậy? Không mời cô ấy tới khiến cậu thất vọng sao?”
Thằng nhóc này, đến bây giờ mà vẫn còn u mê chưa chịu tỉnh ngộ.
Cho dù cả đời này Lăng Mật không lập gia đình thì cũng sẽ không có khả năng thích cậu ta.
Một người phụ nữ như cô ta, chỉ đánh giá cao loại đàn ông cao ngạo, tự phụ như chú Tư.
Nhìn thử Mặc Lương Vũ xem, điển hình một cậu công tử lưu manh phóng đãng, đứng bên cạnh Lăng Mật còn không xứng đôi, chứ nói gì tương lai sau này.
Mặc Lương Vũ bị lời nói của Hàn Vân Đình chẹn ngang họng, ấp úng cả buổi trời mới nhướng đuôi mắt trừng lại, “Em thất vọng cái gì chứ! Chỉ hỏi một câu cũng không được sao?”
Kiều Mục ngồi đối diện nâng tay đang kẹp điếu thuốc lên phẩy phẩy về phía Mặc Lương Vũ, “Tiểu Vũ, trước khi cậu hỏi thì trả lời tôi một vấn đề trước đã.”
“Vấn đề gì?” Mặc Lương Vũ hoang mang.
Kiều Mục phun một làn khói về phía cậu ta, nháy mắt với Hàn Vân Đình rồi mở miệng: “Bây giờ, quan hệ của chú Tư và Nghiên Thời Thất là gì?”
Vẻ mặt của Mặc Lương Vũ mang theo khó hiểu nhìn anh ta, trả lời trôi chảy, “Vợ chồng!”
Vietwriter.vn
“Đúng vậy, vợ chồng!” Anh ta hơi nheo mắt lại, hất cằm, “Vậy cậu cũng biết Lăng Mật thích chú Tư đúng không?”
Mặc Lương Vũ không trả lời.
Hàn Vân Đình nhìn thấy một màn này lập tức cười nhạo thành tiếng, “Giả bộ cái gì, cậu tưởng mấy anh đây không nhìn ra à?”
Mặc Lương Vũ vẫn im lặng như trước.
Kiều Mục cắn đầu điếu thuốc, cười cười, “Cậu cho rằng, với quan hệ giữa ba người họ như vậy thì mời Lăng Mật tới là chuyện tốt sao? Tiểu Vũ, không phải tôi nói cậu chứ, nếu như thích cô ta thì hoặc là cậu chủ động theo đuổi, bắt được xem như cậu trâu bò.
Nhưng nếu cậu không dám thì dẹp suy nghĩ này đi! Trong mối quan hệ như vậy, tôi không tin là cậu không nhìn ra Lăng Mật có nhằm vào Nghiên Thời Thất hay không!”
Lời này đã nói trúng tim đen rồi.
Nụ cười trên mặt Mặc Lương Vũ dần biến mất, cậu ta cúi thấp đầu, hồi lâu mới nhìn Kiều Mục, ấn đường nhíu lại, “Chắc là cô ấy sẽ không làm loại chuyện đó đâu.”
Ha, thằng nhóc chết tiệt này đúng là đã đâm đầu vào vực sâu rồi, dù kéo cỡ nào cũng không thể kéo ra được.
Gương mặt tuấn tú với đường nét sâu sắc của Kiều Mục sa sầm lại, ngay cả Hàn Vân Đình cũng nhíu đôi mày rậm, ánh mắt quét trên người cậu ta mấy vòng, “Cho dù cô ta có làm hay không thì phòng ngừa vẫn tốt hơn, đã hiểu chưa?”.