ĐẾN ĐẾ KINH!
Sau bốn tiếng đường xe, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đã tới Đế Kinh.
Thành Nghiệp Nam cũng gọi đến, đúng vào lúc cô sắp xuống xe.
“Sắp tới chưa?”
Nghiên Thời Thất lim dim ngủ tựa vào lưng ghế, nhìn nhà lầu cao ngất đang lướt qua bên ngoài cửa sổ tàu cao tốc, giọng nói hơi khàn, “Ừm, em sắp xuống xe rồi.”
Dường như Thành Nghiệp Nam bên kia đầu điện thoại đang hút thuốc lá.
Sau khi phun ra một hơi dài, Thành Nghiệp Nam nói: “Ngày hôm qua, Lưu Khánh có gọi điện thoại cho anh.
Ông ta nói quay chụp lần này được sắp xếp lấy cảnh ở phim trường Bình Hoài, gần Bắc Cổ Thủy Trấn.
Khách sạn mà ông ta chuẩn bị cho em ở ngay vùng phụ cận Thủy Trấn.
Em đi trước xem thử, nếu không hài lòng thì bảo Lăng Tử Hoan đổi một chỗ thoải mái hơn cho em.
Chắc là cuối tuần anh sẽ đến Đế Kinh.”
Nghiên Thời Thất nghe lời dặn dò của anh ta, day huyệt Thái Dương đau nhức, hơi mệt mỏi gật đầu, “Ừm, em biết rồi, mà em không xoi mói đến vậy đâu.
Nghe nói Bắc Cổ Thủy Trấn là trấn nhỏ mang phong cách dân quốc phương Bắc hiếm có ở Đế Kinh, ở đó chắc là thoải mái lắm.
Anh không cần bận tâm quá, nếu bận rộn thì cũng không cần tới đâu.”
Thành Nghiệp Nam là người quản lý số một số hai của công ty, nghệ sĩ trong tay cũng không phải chỉ có một mình cô.
Bình thường, bàn bạc công việc và sắp xếp show diễn của nghệ sĩ đều phải do chính anh ta kiểm duyệt.
Lắm lúc anh ta còn bận rộn hơn cả nghệ sĩ nữa.
Thành Nghiệp Nam im lặng mấy giây đồng hồ, sau đó mới nói: “Vậy tự em chú ý, có chuyện thì phải gọi điện thoại cho anh ngay.”
“Ừm, được.”
***
Mười hai giờ rưỡi trưa, ga tàu phía Nam Đế Kinh.
Hôm nay là lễ Quốc Khánh, người trong ga tàu cao tốc rất đông đúc, tới lui vô cùng nhốn nháo.
Cây hòe hai bên đường lay động theo gió chào đón, gió lạnh mùa thu dễ chịu kèm theo tiếng huyên náo của đô thị phả vào mặt.
Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan vừa xuống tàu đã đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Đạo diễn Lưu sắp xếp trợ lý của mình tới đón hai người.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi, ngoài hai mươi, là một cậu trai rất hoạt bát, giờ phút này đang đứng ở trước đầu xe thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Nghiên Thời Thất, cậu ta lập tức ngớ người ra, sau đó mới tiến thẳng về phía trước, gãi đầu, cười rất kín đáo: “Cô Nghiên, xin chào, tôi là Hàn Trạm – trợ lý của đạo diễn Lưu.”
“Xin chào.” Nghiên Thời Thất mỉm cười chào hỏi đối phương, “Đừng khách sáo, cứ gọi tôi Thập Thất là được rồi.”
Hàn Trạm dẫn hai người lên xe.
Lúc rời khỏi trạm Nam, cậu ta nhìn Nghiên Thời Thất qua gương chiếu hậu, “Chị Thập Thất, đạo diễn Lưu bảo em đưa hai người về khách sạn nghỉ ngơi trước, nói là bốn giờ chiều các vai chính sẽ cùng mở họp.”
Nghiên Thời Thất cầm điện thoại di động gật đầu, ngước mắt nhìn cậu ta với ánh mắt ôn hòa, “Vậy thì làm phiền cậu đưa chúng tôi tới khách sạn trước nhé.”
Kỹ năng lái xe của Hàn Trạm rất vững vàng, lái từ đường vòng ga Nam vào đường chính, nhà cửa hai bên đường vụt qua, mang theo hơi thở nồng đậm của thành phố lớn.
Đường xe đi từ ga tàu phía Nam Đế Kinh đến Bắc Cổ Thủy Trấn mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Hai cô đã ăn một ít ở trên tàu rồi cho nên lúc này Lăng Tử Hoan giống như bé cưng tò mò vậy, nhoài người lên trên ô cửa sổ xe đánh giá thành phố Đế Kinh này.
Sầm uất, huyên náo, bận rộn.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Xe chạy chưa tới nửa giờ thì điện thoại di động của Nghiên Thời Thất đã reo lên.
Là tin nhắn của Tần Bách Duật.
[Duật]: Đến rồi?
Lúc nhìn thấy tin nhắn của anh, mặt mày Nghiên Thời Thất tươi như hoa, cô vuốt sợi tóc hai bên tai, gõ lên màn hình trả lời anh.
[Thập Thất]: Vâng.
Trợ lý của đạo diễn tới đón bọn em rồi, một lát nữa là tới khách sạn.
[Duật]: Nhớ ăn cơm đúng giờ.
Lời dặn dò chu đáo lại đơn giản như vậy khiến cho Nghiên Thời Thất đang cầm di động làm sao cũng không thể ngừng cười được.
Bình dị, nhưng ấm áp.
Cô không trả lời lại cho anh, nghĩ đợi tới khách sạn sẽ gọi điện thoại cho anh luôn..