BÀ TẦN CỦA ANH CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC TẤT CẢ!
Hai giờ rưỡi chiều, Hàn Trạm dừng xe trước khách sạn Thủy Trấn.
Nơi này cách trường quay Bắc Cổ Thủy Trấn chỉ vẻn vẹn năm trăm mét.
Kiến trúc khách sạn hình vuông theo kiểu lâu đài màu trắng ngà, phong cảnh xung quanh xinh đẹp và yên tĩnh, tựa núi kề bên sông, trông về phương xa có thể nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành.
Do phải lái xe một thời gian dài cho nên lúc xuống xe Hàn Trạm không khỏi ngáp một cái.
Lúc mở cửa xe cho Nghiên Thời Thất, cậu ta có nói: “Chị Thập Thất, chính là chỗ này.
Phòng là căn hộ riêng, làm thủ tục rồi vào ở là được.
Tất cả đều đã được sắp xếp xong.
Hai người vào trước nghỉ ngơi, đợi tới chiều trước buổi họp em sẽ tới đón.”
Sau khi nói cảm ơn, dõi mắt nhìn Hàn Trạm rời đi, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đi làm thủ tục nhận phòng.
Hiệu suất làm việc trước quầy rất nhanh, chưa tới năm phút đã hoàn tất, lễ tân dẫn hai cô đi tới căn hộ riêng trong lầu.
Căn hộ được trang bị đầy đủ mọi thứ, sạch sẽ ngăn nắp.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là từng mảng lớn rừng cây đã nhuộm sắc thu.
Thời tiết ở Đế Kinh mát mẻ, thoải mái hơn Lệ Thành.
Đôi lúc có gió nhẹ chậm rãi thổi qua ô cửa sổ rộng mở, nhiệt độ rất dễ chịu.
“Chị, chị có đói bụng không?”
Lăng Tử Hoan ngồi trên xô pha ở phòng khách nhăn chóp mũi, xoa bụng nhìn về phía cô, đói đến nỗi sắp thổi ra bong bóng rồi.
Nghiên Thời Thất nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ chiều, còn một tiếng nữa là phải đi họp.
Cô không thể chậm trễ thêm được nữa, sau khi đặt hành lí xuống thì hai người xuống phòng thức ăn nhẹ lầu dưới để dùng cơm.
Trước bàn, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người.
Chỉ cần nhìn kỹ một chút là người ta đã nhận ra cô ngay.
Nơi này gần phim trường Bình Hoài, hay gặp người nổi tiếng qua lại cũng không có gì kì lạ, nhưng thái độ của nhân viên phục vụ vẫn không giảm bớt khách sáo.
Gọi hai phần bò bít tết và nước trái cây, Nghiên Thời Thất lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tần Bách Duật.
Sau khi reo ba tiếng, cô nghe thấy điện thoại được nối máy, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của người đàn ông chui vào màng nhĩ.
“Em đến khách sạn rồi à?”
Nghiên Thời Thất kề điện thoại di động lên gò má, rủ mắt xuống, ngón tay táy máy khăn trải bàn viền lá sen, giọng nói cũng hơi căng thẳng, “Vâng, vừa mới tới, một lát nữa còn phải đi họp.” Vietwriter.vn
Có lẽ là nghe được sự gượng gạo và cả chút cứng đờ trong giọng nói của cô, cho nên anh liền khẽ cười, “Căng thẳng à?”
Nghiên Thời Thất cắn đầu lưỡi, dời tầm mắt về phía cửa sổ sát đất của phòng ăn, vừa nói vừa đứng dậy đi qua, “Cũng không phải căng thẳng, chỉ là lần đầu tham gia một bộ phim lớn như vậy, cho nên em hơi lo lắng không biết mình có thể đảm nhiệm tốt nhân vật này hay không.”
Tuy là cô có lòng tin với bản thân nhưng lần đầu tiếp xúc với màn ảnh cho nên trong lòng vẫn khó tránh khỏi không nắm chắc.
Vả lại, cô còn chưa thử vai mà người đã tới trước rồi.
Đây là cảm xúc sợ hãi của con người đối với lĩnh vực mà bản thân không quen thuộc, cô cũng vậy.
Chậm rãi bước tới trước cửa sổ sát đất của phòng ăn, nhìn ra quang cảnh núi sông bên ngoài cửa sổ, đáy mắt Nghiên Thời Thất lần đầu lộ ra vẻ hoang mang.
“Không cần phải lo lắng, nếu thích thì cứ đi làm thôi.” Anh dùng giọng điệu dịu dàng lại tràn đầy kiên nhẫn an ủi cô.
Cùng với một tiếng vang của bật lửa, cô nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu đạo diễn đã chọn em rồi thì đương nhiên sẽ tin tưởng em có thể làm tốt.”
Lời nói này tựa như âu yếm, vừa tựa như là khích lệ, chẳng hiểu sao lại khiến cho sự lưỡng lự vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô tan thành mây khói.
Nghiên Thời Thất rủ mắt xuống, trong đáy mắt đều là vẻ tươi cười, “Vậy còn anh thì sao?”
Sợ anh không hiểu, cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh cho rằng em có thể làm tốt không?”
Tuy cảm xúc phập phồng đã được anh dẹp yên, nhưng cô vẫn muốn nghe sự nhận xét của anh.
Hơi cố chấp, cũng rất giống như một đứa trẻ đang chờ khen ngợi, tựa như chỉ cần một lời nói khẳng định thôi là đã có thể sưởi ấm hết toàn bộ nỗi băn khoăn của cô rồi vậy.
Sau đó, giọng nói nhiễm ý cười của người đàn ông như tiếng đàn êm tai truyền tới, “Bà Tần của anh, có thể làm tốt hết tất cả!”
Ừm, thật là bùi tai, gương mặt cô đỏ bừng lên.
Cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất vẫn đứng im trước cửa sổ.
Sắc thu nồng đậm, nhưng tâm trạng của cô lại nóng bỏng hơn cả mùa hè nắng gắt..