GẶP MẶT NHỮNG VAI CHÍNH KHÁC!
Bốn giờ chiều, đúng giờ Nghiên Thời Thất đã tới phim trường Bình Hoài.
Nơi này nằm ở lưng chừng thung lũng Bình Hoài, bên trong phim trường có rất nhiều công trình kiến trúc triều đại mang phong cách khác xa nhau.
Bộ phim “Vương triều cực lạc” này lấy bối cảnh là kinh đô cũ, kể lại câu chuyện tình yêu của một đời đế vương và sủng phi hậu cung nào đó.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Trạm, Nghiên Thời Thất đến dãy nhà cổ xưa, vừa đi vòng qua đường phố cổ xưa thì đã nhìn thấy đạo diễn Lưu Khánh đang đứng hút thuốc trước cửa một sương phòng(*).
(*) Sương phòng: các phòng ốc ở hai bên phòng chính.
Bên cạnh ông ấy có bảy tám nhân viên vây quanh, mỗi người đều cầm sổ tay, thỉnh thoảng còn nhìn kiến trúc xung quanh để bàn bạc tiêu chuẩn lấy cảnh.
“Đạo diễn Lưu.” Nghiên Thời Thất cười tiến lên trước, đối diện với tầm mắt của ông ấy, áy náy nói: “Xin lỗi, ngày hôm qua tôi có việc nán lại cho nên đến muộn, mong không làm chậm trễ tiến độ quay phim.”
Lưu Khánh kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu phun làn khói trong miệng ra, cười ha hả đáp lại, “Thời Thất tới rồi à.
Không muộn, không muộn, phải tới cuối tuần bộ phim này của tôi mới bắt đầu quay.
Mấy ngày này vốn là để cho mọi người làm quen, tìm sự ăn ý với nhau trước.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Khánh dẫn Nghiên Thời Thất vào trong sương phòng, nghe nói nơi này được chọn để quay cảnh thứ nhất.
Trong sương phòng có bày một bộ bàn hình vuông, bên tay phải là một chiếc giường gỗ khắc hoa văn có trần, để sát vào cửa sổ hình thoi, trong hộp trang điểm để đầy gương đồng và son phấn.
Bối cảnh trông giống như khuê phòng của tiểu thư thời cổ đại.
Gạch men xanh dưới sàn còn được in mấy dấu chân.
Lưu Khánh bảo Nghiên Thời Thất ngồi xuống trước bàn, đưa một phần kịch bản hoàn chỉnh cho cô, “Đây là kịch bản toàn bộ phân cảnh của cô, cô xem qua trước đi.
Mấy người kia đang ở sau viện, một lát nữa sẽ tới.”
Nghiên Thời Thất nhận lấy kịch bản cười gật đầu.
Cô vừa mới mở trang thứ nhất ra, nhìn lướt qua hai dòng, thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân huyên náo truyền tới.
Nghe thấy vậy, Lưu Khánh cười đứng lên, “Chắc là bọn họ đã trở lại rồi.”
Khép kịch bản lại, Nghiên Thời Thất cũng đứng dậy chào đón.
Vai chính lần này đóng phim ở Đế Kinh gồm có năm người, kể cả cô.
Ba nam, hai nữ.
Nữ chính do Lâm Mặc Nhi, là người mới được vinh danh ảnh hậu Berlin trước đó, thủ vai.
Nghiên Thời Thất đã từng có duyên gặp cô ta một lần trong tiệc rượu kỉ niệm tròn một năm ở Tần thị.
Đánh giá của người trong giới về Lâm Mặc Nhi bị chia thành hai thái cực đối lập rất nghiêm trọng.
Người thích Lâm Mặc Nhi thậm chí còn có thể dâng luôn mạng sống cho cô ta, nhưng người không thích cô ta thì lại có thể chửi rủa cả mười tám đời tổ tông nhà cô ta.
Nhưng kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ như thế lại hoàn hảo khiến người ta không thể nào xoi mói được, lời đồn đãi rất phức tạp.
Nghiên Thời Thất đứng trước bàn vuông, lúc ngước mắt nhìn ra ngoài cửa thì bất ngờ chạm phải tầm mắt của Lâm Mặc Nhi.
Cô ta được ba diễn viên nam khác vây quanh chính giữa, mặc một bộ váy trắng tay dài, bên ngoài khoác áo choàng không tay dài tới đầu gối.
Khi nhìn thấy Nghiên Thời Thất, Lâm Mặc Nhi lập tức sửng sốt, sau đó mới tươi cười vui vẻ, “Xin chào, Nghiên Thời Thất.”
Trong mắt Lâm Mặc Nhi lộ ra sự đánh giá và kiêu ngạo.
Cô ta có kỹ năng diễn và sự ủng hộ đông đảo, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Ngay lúc Nghiên Thời Thất còn chưa kịp chào hỏi thì có người bước ra từ sau lưng Lâm Mặc Nhi, “Thời Thất!”
Vừa nhìn thấy anh ta, Nghiên Thời Thất lập tức nhướng nhướng mày, nét châm chọc lướt qua đáy mắt.
Cô không để ý đến đối phương mà nhìn về phía Lâm Mặc Nhi, cười nhạt, “Xin chào.” Vietwriter.vn
Toàn bộ năm vai chính đều đã đến đông đủ, cộng thêm Lưu Khánh, sáu người ngồi xuống trước bàn vuông, khiến cho không gian có vẻ chen chúc, chật hẹp ngay lập tức.
Lưu Khánh hài lòng nhìn bọn họ, vỗ tay một cái, “Tôi nghĩ các vị đều là người có tiếng trong giới, chắc không cần tôi giới thiệu quá nhiều đâu nhỉ.
Hôm nay mời mọi người gặp mặt ở nơi này chủ yếu là muốn trò chuyện về một số quy tắc đóng phim của chúng ta…”
Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất tiếp xúc với đoàn làm phim, cho nên cô nghiêm túc lắng nghe Lưu Khánh giảng giải.
Nếu như ở trong trường hợp nghiêm túc như thế này mà không có ánh mắt sáng quắc bức người kia thì có lẽ mọi thứ sẽ càng hoàn hảo hơn..