MÓN ĂN NHÀ HỌ LỆ Ở ĐẾ KINH!
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Noãn lên xe.
Có lẽ là sợ cô ngại ngùng, chị Ba cố tình ngồi ở ghế sau với cô.
Lãnh Dịch Trì thắt đai an toàn, nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người nói chuyện vui vẻ thì trêu ghẹo, “Giờ anh thành lái xe chuyên dụng rồi đúng không?”
Khuôn mặt Tần Bách Noãn hàm chứa sự dịu dàng, cô giận dữ lườm anh: “Để ngài Lãnh trải nghiệm cảm giác làm tài xế xe chuyên dụng một lần, ngài còn không bằng lòng à?”
Giọng nói thì có vẻ giận dỗi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lãnh Dịch Trì chan chứa sự ăn ý và tình nồng mà người ngoài không thể chen vào.
Lãnh Dịch Trì cười nhẹ, ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt lưu luyến: “Không dám, cực kì cam tâm tình nguyện!”
Nghiên Thời Thất bị ngược chết người!
Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao mỗi lần Kiều Mục đứng trước cô và Tần Bách Duật đều bày ra vẻ mặt khó nói thành lời.
Thì ra đây là cảm giác bị cho ăn thức ăn chó!
Quả là một lời khó nói hết.
Nhớ anh Tư quá đi!
Tần Bách Noãn vỗ nhẹ lên vai Lãnh Dịch Trì.
Xe khởi động, cô nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Mặc kệ anh ấy, mình nói chuyện tiếp đi.”
***
Tại quán ăn cung đình nhà họ Lệ.
Quán này nằm trong ngõ Tân Nhai, mang đậm nét đặc trưng văn hóa Đế Kinh nhất.
Phía Tây là Vương phủ Thuần Cung, có gần trăm năm lịch sử ở Đế Kinh, tổ tiên còn có danh nhân tính tới mấy năm cuối của triều đại trước.
Lãnh Dịch Trì lái xe vào ngõ nhỏ.
Bên ngoài cửa xe, sắc trời dần tối khiến con ngõ này càng thêm thần bí yên lặng.
Phía trước là một quán ăn nhỏ không thu hút ánh mắt, trên biển hiệu màu trắng sáng lên dòng chữ “ngõ 11”.
Tần Bách Noãn kéo Nghiên Thời Thất xuống xe, sợ cô hiểu lầm nên mở miệng giải thích, “Tiểu Thất, đừng thấy chỗ này ở trong ngõ nhỏ, vẻ ngoài cũng không nổi bật mà nhầm.
Không thiếu người phải đặt trước nửa năm, thậm chí một năm mới ăn được một bữa ở nhà họ Lệ đấy.”
Điểm đặc biệt của quán cơm cung đình này là sự truyền thụ văn hóa từ đời này sang đời khác và sự tinh xảo của thức ăn cung đình.
Đồng thời, nơi này cũng từng tiếp đãi rất nhiều lãnh đạo hoặc người đứng đầu các lĩnh vực khắp trong và ngoài nước.
Nghiên Thời Thất đánh giá mặt tiền giản dị tự nhiên của quán ăn, nghe Tần Bách Noãn nói thì cười khẽ, “Chị Ba, em từng nghe nói về món ăn của nhà họ Lệ rồi, vẫn luôn muốn đi ăn thử đây.”
Cô nói vậy khiến Tần Bách Noãn không còn lo lắng nữa.
Hai người nắm tay đi vào cửa nhà họ Lệ.
Lãnh Dịch Trì ở phía sau khóa kĩ xe rồi cũng đi theo vào.
Lúc tiếng bước chân của anh lọt vào tai thì một chiếc áo khoác lông cừu không tay cũng phủ lên vai Tần Bách Noãn.
Anh không nói nhiều nhưng từng cử chỉ đều tràn ngập sự chăm sóc dịu dàng.
Cô chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, áo khoác là Lãnh Dịch Trì vừa lấy từ cốp xe ra.
“Cảm ơn anh.” Tần Bách Noãn nở một nụ cười ấm áp với anh, vô tình lại ngược Nghiên Thời Thất một phen.
Cô mặc không ít, nhưng vẫn muốn tự ôm lấy mình, để thương tiếc mình một giây.
Vào cửa, bên trong là cách bố trí tứ hợp viện Đế Kinh xinh xắn.
Trong hành lang yên lặng thanh nhã, đèn không sáng lắm.
Ẩn mình giữa Đế Kinh đô thị phồn hoa lộ ra dấu vết tháng năm.
Trong quán ăn chỉ có ba người họ.
Đây cũng là nét đặc trưng khác của quán ăn nhà họ Lệ, mỗi ngày chỉ tiếp một bàn khách.
Nhà họ Lãnh và nhà họ Lệ có quan hệ nhiều đời, nếu không phải vậy thì hôm nay bọn họ cũng không đặt được chỗ dễ dàng như vậy.
Đồ ăn đã đặt sẵn, thịt hun khói Đế Kinh, canh vi cá, tôm hùm Đế Kinh, dạ dày hầm hạt sen, đều là các món ăn vua chúa ngày xưa.
Trước khi bắt đầu vào bữa, một người đàn ông lớn tuổi đeo kính bước tới bàn bọn họ.
“Bác Lệ!”
Lãnh Dịch Trì thấy người tới thì lập tức đứng dậy, thái độ vô cùng kính cẩn tiến lên đỡ tay ông, trên khuôn mặt anh tuấn là sự kính trọng.
Vietwriter.vn
“Cháu Trì đến rồi à! Bác còn tưởng con bé ranh nhà bác lừa bác chứ.”
Vẻ mặt ông Lệ hiền lành hòa ái, mạnh khỏe nhanh nhẹn, đôi mắt trong sáng không vẩn đục, vừa trêu Lãnh Dịch Trì vừa quay sang gật đầu với Tần Bách Noãn..