ĐẦU GỖ, MAU MỞ CỬA RA!
Chín giờ sáng hôm sau, Nghiên Thời Thất lên xe chuyên dụng của Mục Nghi đến phim trường.
Lúc lên xe cô phát hiện Lăng Tử Hoan như mất hết sức sống, uể oải ôm bụng cuộn tròn trong ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch.
“Em khó chịu à?” Nghiên Thời Thất đưa tay sờ trán sờ mặt cô nàng, thấy cô nàng toát mồ hôi lạnh, gương mặt cũng lạnh lẽo không kém.
Lăng Tử Hoan nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, kéo xuống bụng mình, “Chị, dì cả của em đến, mau cho em xin chút ấm áp đi…”
Nghiên Thời Thất ngỡ ngàng một giây, sau đó…
À, kinh nguyệt đến!
Có lẽ là thấy Mục Nghi ở trong xe nên cô nàng mới xấu hổ không muốn nói thẳng.
Nhìn bộ dạng thảm thương của cô nàng, Nghiên Thời Thất rất đau lòng.
Thấy sắp tới nơi, cô liền nhìn lên gương chiếu hậu, “Mục Nghi, lát nữa anh đưa Hoan Hoan về khách sạn đi, nhớ bảo phòng ăn khách sạn nấu một bát canh gừng cho con bé.”
“Không được đâu…” Lăng Tử Hoan là người phản đối đầu tiên, “Em còn muốn đi thử trang phục với chị mà.
Chỗ này có rất nhiều ngôi sao, nhất định mọi người đều sẽ dẫn theo trợ lý, chị cũng không thể thiếu trợ lý được.”
Cô nhóc rất bướng, dưới tình huống cần mặt mũi thì cô nàng nhất định không thể gây chướng ngại cho chị Thập Thất được.
Nghiên Thời Thất giả vờ nổi giận bẹo má cô nàng, “Đấy không phải chuyện cần em bận tâm.
Đến nơi rồi.
Mục Nghi, đưa con bé về.”
“Chị…”
Lăng Tử Hoan gọi với sau lưng cô, Nghiên Thời Thất lại bước nhanh hơn, đi vào phim trường.
Thấy vậy, cô nhóc liền ôm bụng định đuổi theo.
Nhưng… cửa tự động bị đóng lại.
Lăng Tử Hoan đập cửa xe quay đầu, “Đầu Gỗ, mau mở cửa ra.”
Cô không muốn vì bản thân mà khiến chị Thập Thất cô đơn một mình ở trường quay.
Anh Thành cũng không ở đây, nhỡ đâu có người cười nhạo chị ấy thì sao?
Lúc này, Mục Nghi lại giống như không nghe thấy gì, chuyển tay lái, bình tĩnh không rõ vui giận nói, “Ngồi yên.”
Lăng Tử Hoan bị nghẹn, lại đập cửa xe hai cái.
Xe chạy càng xa, phim trường dường như càng bị thu nhỏ, cô nàng nản lòng ngồi lại trên ghế.
Đứng lên ngồi xuống một hồi, nay cô nàng cảm thấy bụng càng đau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại toát mồ hôi.
Mục Nghi lái xe rất nhanh, anh ta định đưa Lăng Tử Hoan về, sau đó quay lại trường quay.
Bảo vệ sự an toàn của cô chủ là nhiệm vụ và trách nhiệm của anh ta.
Xe dừng trước cửa khách sạn, cửa tự động mở ra, anh ta cũng đi xuống.
Đến cạnh thùng xe, nhìn thấy Lăng Tử Hoan đang cuộn người trên xô pha, vài sợi tóc bên trán đều ướt nhẹp mồ hôi, giọng nói của anh ta vô thức nhẹ nhàng hơn, “Xuống đi, đến khách sạn rồi.”
Vietwriter.vn
“Đến cái gì mà đến, Đầu Gỗ anh không nghe lời, tôi đã nói tôi phải đi cùng chị Thập Thất vào trường quay cơ mà…”
Có thể thấy cô nhóc rất khó chịu, giọng nói cũng khàn khàn.
Loại chuyện như đau bụng kinh, chỉ có người trải qua mới hiểu cảm giác thế nào.
Trước đây cô nàng cũng hay bị đau bụng kinh, nhưng ở Lệ Thành độ ấm vừa phải, chưa từng nghiêm trọng như lần này.
Đại khái là Đế Kinh gần phương Bắc, nhiệt độ không khí hơi thấp, gió cũng mạnh.
Hôm qua cô nàng còn loanh quanh khắp Thủy Trấn cả một buổi chiều cùng Đầu Gỗ, có lẽ là cảm lạnh rồi.
Mục Nghi đứng ngoài cửa, nhìn cô nàng đau đến mức khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn không quên càu nhàu, thì bất đắc dĩ nhếch miệng, khom người vào thùng xe, cúi người xuống cạnh cô dỗ dành: “Tôi đưa cô về trước.
Lát nữa tôi sẽ qua đi theo bà chủ sau.”
Lăng Tử Hoan quay đầu nhìn anh, xoắn xuýt nhíu mày: “Vậy anh nhớ chuẩn bị nước nóng cho chị ấy.
Ấm giữ nhiệt ở trong cái túi nhỏ nhỏ ấy, còn cả kẹo bạc hà, khăn tay, quạt điện nhỏ…”
Cô nàng càng nói, giọng càng nhỏ dần, đau quá đi!
“Ừ, biết rồi.”
Cuối cùng, Lăng Tử Hoan được Mục Nghi đỡ xuống xe.
Bụng dưới đau thắt lại khiến mỗi bước chân đều là đè nén chịu đựng.
Bước lên bậc thang vào đại sảnh thì hai mắt cô nàng rưng rưng, quật cường đẩy Mục Nghi ra, “Tự tôi về được, anh mau quay lại trường quay đi.”.