Người Dấu Yêu


CÓ CHUYỆN GÌ, MAU NÓI VỚI CHÚ HAI!
Trên vấn đề nguyên tắc, Lăng Tử Hoan rất bướng bỉnh.
Đặc biệt là hôm nay là ngày đầu tiên chị Thập Thất đến trường quay thử trang phục, cô nàng lại không thể đi cùng, cho nên trong lòng rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, cô nàng vừa tức vừa đau, giận cơ thể của mình vô dụng, nhưng mà bà dì thật sự đau muốn chết.
Cô nàng đẩy Mục Nghi ra xong xoay người ôm bụng đi về phía trước.

Chưa đi được hai bước thì nước mắt đã bắt đầu rơi lã chã.
Cô nàng cảm thấy mình như một đứa vô dụng.
Mục Nghi đứng dưới bậc thang, bị cô nàng đẩy lùi ra sau một bước.
Liếc nhìn bóng lưng rụt đầu rụt cổ của cô nhóc mà anh ta rất đau lòng, nhưng lại không thể trợ giúp.
Mới được vài giây, tiếng nức nở truyền tới.
Mục Nghi hít sâu một hơi, vốn nên xoay người rời đi lại không thể cất nổi bước chân.
Thấy Lăng Tử Hoan bước từng bước nhỏ vào sảnh, Mục Nghi cụp mắt xuống, mím chặt môi, cuối cùng vẫn đi theo.
Anh ta dặn dò bảo vệ đứng trước cửa lái xe đến bãi đỗ xe, bản thân thì đuổi theo Lăng Tử Hoan vào sảnh.
Cô nhóc này đang khóc thút thít, đè chặt bụng mình, khóc tủi thân cực kì.

Mục Nghi nghĩ đến một câu nói: Tâm tình phụ nữ lúc hành kinh vô cùng không ổn định.
Xem ra đây là chân lí.
Nhân viên phục vụ và vài du khách đi ngang qua sảnh cũng không nhịn được tò mò nhiều chuyện nhìn về phía cô.
Nhất là… đằng sau cô bé đang khóc thảm thiết lại là một người đàn ông áo đen mặt lạnh như tiền.
Như thế này thì chỉ cần một giây là có thể tưởng tượng ra cả một vở kịch.
Lăng Tử Hoan không chú ý Mục Nghi theo phía sau, sau khi cúi gằm đầu vào thang máy thì ôm bụng ngồi xổm xuống góc, thỉnh thoảng còn lấy mu bàn tay lau nước mắt.
“Đừng khóc…”
Cùng với giọng nói là một chiếc khăn giấy nhăn nheo được đưa đến trước mặt cô.
Đây là Mục Nghi vừa tiện tay rút ở bàn tiếp tân ngoài sảnh.
Lăng Tử Hoan ngừng nức nở, ngồi xổm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của thang máy là gương mặt điển trai của Mục Nghi.
Cô nàng không nhận khăn giấy, môi lại càng trề xuống.

Vừa thấy cô nàng sắp trào nước mắt ra lần nữa, Mục Nghi lập tức lau khăn giấy lên mặt cô nàng vài cái, khiến nước mắt cô nàng dừng lại.
Đến tầng của phòng khách sạn, lúc cửa thang máy mở ra, Mục Nghi nhìn cô.

Lăng Tử Hoan bẹp miệng vươn tay ra, “Đỡ tôi, tôi không đứng dậy nổi…”
Đôi mắt lạnh của Mục Nghi nhìn cô chăm chú, cuối cùng không ngăn nổi sự đau lòng, cúi người kéo cô nàng lên, sau đó ôm Lăng Tử Hoan bé bỏng ra khỏi thang máy.
Cô nàng rất nhẹ, nhẹ như một chiếc lông chim.
Lăng Tử Hoan vùi vào lòng anh ta, hai tay vẫn ôm bụng, vừa khóc xong nên giọng nói hơi mềm mại hơi khàn, “Chậm thôi chậm thôi, đau…”
Đúng lúc nhân viên vệ sinh đẩy xe đi ngang qua bọn họ.

Khỏi nói ánh mắt ẩn ý quái dị của nhân viên vệ sinh kia đặc sắc thế nào.
Thanh niên bây giờ thật phóng túng quá!
Nhìn xem, hành hạ con gái nhà người ta đến mức này rồi.
Mục nghi phóng túng: “…”
Đưa Lăng Tử Hoan về phòng, Mục Nghi quay lại sảnh lễ tân, định gọi quản lý nấu bát canh gừng cho cô nhóc.
Sắp xếp xong, anh ta chần chừ đứng ở sảnh vài giây, cuối cùng vẫn quyết định lên xem cô thế nào rồi lại đi.
Sau khi Mục Nghi đi vào thang máy, ngoài cửa cảm ứng của sảnh chính xuất hiện một bóng người cao lớn đi tới.
Anh ta mặc áo khoác màu đen, tay trái đẩy va li, tay phải cầm điện thoại.

Lúc bên kia bắt máy thì anh ta nhướng mày, đôi mắt đen sáng như sao, “Quỷ con, nhóc đang ở đâu?”
Anh ta vừa dứt lời thì bên kia đầu dây truyền đến tiếng nức nở làm tim anh ta thắt lại thay vì câu trả lời…
Đệch, ai mẹ nó bắt nạt nhóc con nhà anh?!
“Sao lại khóc, có chuyện gì thế, mau nói chú Hai nghe!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận