Sẩm tối, tại Tụy Cung
Khu kiến trúc giả cổ nằm bên trong Lệ Thành, nơi đây tràn ngập những làn điệu dân gian cổ xưa.
Mặt đường được lát đá xanh, cổ thụ hai bên đường mọc san sát như rừng rậm.
Gió đêm thổi hiu hiu, bao phủ vạn vật trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng.
Trong lầu các sang trọng, ông Nghiên ngồi bên cạnh vị trí chính, Liên Bích Tú ngồi bên tay trái ông.
Tần Bách Ngạn hiện đang nắm quyền ở nhà họ Tần ngồi ở trung tâm, bên phải anh ta là vợ mình – Dung Khanh.
Bên ngoài có hơn hai mươi vệ sĩ và trợ lý cùng bảo vệ nơi này thật cẩn thận.
Đối diện bốn bậc bề trên là Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đang kề sát bên nhau.
Buổi tiệc theo phong cách mới như vậy giữa hai nhà vô cùng trịnh trọng và ổn thỏa.
“Ông Nghiên, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tần Bách Ngạn mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xám, mặc dù gò má hằn dấu vết nhọc nhằn nhưng khí chất vẫn điềm tĩnh như cũ, toát lên vẻ nho nhã.
Anh nâng chén kính Nghiên Quân, đôi mắt sáng thấm nhuần khôn khéo sau khi trải qua rèn giũa của cuộc đời.
Nghiên Quân được nể mà lo, dùng hai tay cầm chén, liên tục lấy lòng, “Cậu Tần khách sáo rồi, xưa nay vẫn nghe danh cậu sáng suốt hơn người, quản lý nhà họ Tần vô cùng chu đáo.
Hôm nay được gặp, quả thực rất hân hạnh!”
Cùng lúc đó, Liên Bích Tú cũng kính Dung Khanh một chén, không khí khá hài hòa.
Nghiên Thời Thất ngồi đối diện nhìn hai vị chủ nhân của gia đình chúc rượu nhau, khóe môi cô hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Cô cảm thấy mình giống như một món hàng được trả giá, mà nguời đặt cô lên quầy hàng chính là ba mẹ ruột của cô.
Nỗi xót xa không thể giãi bày lan tràn trong tim, cô rủ mắt xuống để che đi sự cô độc.
Tiếng va chạm trên bàn ăn vang lên bên tai, cô đưa mắt nhìn thì trông thấy một chiếc đũa màu đen đang thu về trước mặt mình.
Trong chiếc bát trên bàn có thêm vài miếng cá hồi tươi ngon.
Nghiên Thời Thất chậm rãi nhìn lên.
Khi chạm phải ánh mắt của Tần Bách Duật thì cô như bị hút sâu vào đấy, đỏ mặt quay đi.
Các bậc phụ huynh đang khách sáo hàn huyên, chứng kiến cảnh này thì thoáng yên lặng.
Sau đó Tần Bách Ngạn khẽ mỉm cười, bùi ngùi nói: “Trước nay chú Tư nhà tôi luôn cao ngạo, không ngờ bây giờ cũng biết chăm sóc người khác.”
Tần Bách Duật giương mắt lên, liếc về phía anh Cả của mình như cảnh cáo, sau đó cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
Liên Bích Tú cũng nhân cơ hội này mà góp vui: “Hai đứa nó đều là người trẻ tuổi, khó tránh khỏi việc đã quen tự do.
Có điều phải kể đến chuyện sau khi Tiểu Thất nhà tôi nhận được tin kết thông gia với cậu Tư thì cũng vui liền mấy tối đấy.”
Nghiên Thời Thất: “!”
Ánh mắt của Tần Bách Duật tối lại, lặng lẽ nhìn cô gái đang cúi đầu vặn tay ở bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Bữa cơm ăn được quá nửa, nhờ có những lời phóng đại của Liên Bích Tú mà không khí trên bàn trở nên vô cùng vui vẻ.
Một lúc sau, Dung Khanh nhận lấy một hộp gấm được chuẩn bị kỹ càng từ tay trợ lý, đặt trước mặt Nghiên Quân và vợ ông, nói: “Ông Nghiên, bà Nghiên, đôi trẻ đều đã hài lòng với cuộc hôn nhân này, đây là sính lễ của nhà họ Tần chúng tôi, hai người xem qua đi?”
Gương mặt ngà ngà say của Nghiên Quân rõ ràng khẽ giật một cái, bất giác nhìn về phía Liên Bích Tú, câu hỏi bồi hồi trong miệng, muốn nói lại thôi.
Ông cho rằng vốn đầu tư lần trước là sính lễ, nhưng khi nhìn xuống chiếc hộp gấm trên bàn thì ông lại nảy sinh nghi ngờ.
Chẳng lẽ… Vẫn còn?!
Ở dưới mặt bàn, Liên Bích Tú véo ông một cái, nhỏ giọng giục giã: “Mau mở ra đi.”
Nghiên Quân mang theo lòng nghi ngờ mở hộp gấm lớn ra, bên trong là một xấp giấy Tuyên Thành màu đỏ.
Vietwriter.vn
Tầm mắt càng đi xuống thì nếp nhăn trên khóe mắt ông càng hiện ra nhiều vì vui mừng.
Quả nhiên là người trong thế gia vọng tộc, sính lễ đưa ra còn nhiều hơn cả giá trị một nửa nhà họ Nghiên..