Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 297 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÔ ẤY CHÍNH LÀ CÔ GÁI MÀ CẬU ĐÃ TÌM RẤT NHIỀU NĂM?
Trong mấy người anh em thì khó giải quyết nhất chính là chú Tư.
Đừng thấy anh nhỏ tuổi mà xem nhẹ, thực ra thì bụng dạ lại khó lường nhất.
Lăng Vạn Hình kẹp điếu xì gà bước xuống cầu thang.
Lúc đi đến phòng khách, nhìn thấy quản gia Lăng đang cười tủm tỉm, thì anh ta suy nghĩ vài giây rồi nói: “Ông đi nói với Hoan Hoan, chú Tư và thím Tư của nó tới rồi, nếu muốn gặp họ thì ăn cơm đi.”
“Vâng, vâng, tôi sẽ đi ngay!”
Quản gia Lăng gật đầu liên tục, mãi đến khi nhìn thấy Lăng Vạn Hình đã đi về phía phòng sách bên phải thì mới mỉm cười lắc đầu.
Làm sao cô chủ nhỏ có thể bạc đãi bản thân mà nhịn ăn chứ.
Mấy đêm nay ông đều len lén đưa bánh ngọt cho cô, vả lại cô ấy còn ăn sạch hết nữa đấy.
Chỉ có điều, ăn bánh ngọt không thôi thì e là không đủ dinh dưỡng.
May mà cậu Tư đã tới rồi, hi vọng hôm nay có thể giải quyết triệt để mâu thuẫn nhỏ giữa hai cha con này.
***
Trong phòng sách, Lăng Vạn Hình mới vừa đi vào đã thấy Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất ngồi xuống một bên ghế xô pha.
Anh ta khẽ khựng lại, rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc thì đây là nhà của ai?
Nhưng ngại vì là lần đầu gặp mặt Nghiên Thời Thất, cho nên anh ta vẫn duy trì sự uy nghiêm, chắp tay đi về phía ghế xô pha đơn ở bên kia.
Anh ta vừa ngồi xuống đã nghe Tần Bách Duật hỏi: “Tử Hoan sao rồi?”
Lăng Vạn Hình giương mắt liếc anh, cầm xì gà lại rít một hơi, “Bị giam lại rồi.”
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Nghiên Thời Thất lập tức trĩu nặng.
Trong đầu cô bắt đầu suy diễn một tuồng kịch Lăng Tử Hoan bị nhốt lại, chịu đủ loại hành hạ tra tấn.
Đôi mắt long lanh nước của cô khẽ dao động, lóe lên tia sáng nhạt nhìn về phía Lăng Vạn Hình, muốn nói nhưng lại sợ xúc phạm tới anh ta.
Tần Bách Duật bên cạnh kéo tay cô đặt trên đầu gối đang bắt tréo của mình, vỗ nhẹ trấn an cô.
Lăng Vạn Hình cũng bắt tréo chân tựa lên tay vịn, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi nảy sinh tò mò với Nghiên Thời Thất.
Trước đó, anh ta vẫn luôn bận bịu bên ngoài, tuy biết chuyện chú Tư đã kết hôn nhưng cũng không thể nhín thời gian đi gặp mặt một lần.
Lúc này anh ta nhìn thấy được người thật, lại còn xinh đẹp hơn trên ti vi, phong thái đoan trang tao nhã, trông vừa mắt hơn mấy thứ diêm dúa đê tiện kia rất nhiều.
“Gọi anh Cả.”
Lúc này, Lăng Vạn Hình vẫn còn đang nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, Tần Bách Duật bắt được ánh mắt chuyên chú quá mức của anh ta cho nên mới lơ đãng mở miệng, giọng nói rất trầm thấp.
Vietwriter.vn
Lăng Vạn Hình đang nhìn Nghiên Thời Thất: “…”
Anh ta ho khan để che giấu sự lúng túng, vừa dời tầm mắt đi thì đã nghe cô thản nhiên gọi một tiếng, “Anh Cả.”
Lăng Vạn Hình lại không thể nhịn được mà nghiêng đầu nhìn cô, cố gắng giữ thái độ nghiêm túc uy nghiêm như trước, gật đầu lên tiếng đáp lại: “Ừ!”
Thật ra thì anh ta rất là tò mò, rốt cuộc thì Nghiên Thời Thất này có sức lôi cuốn gì mà có thể khiến cho con gái cưng không sợ trời không sợ đất của anh ta tự nguyện đi làm trợ lý cho cô chứ.
Có rất nhiều nghi vấn không thể nghĩ thông suốt, cho nên vì quá tò mò mà ánh mắt Lăng Vạn Hình không khống chế được lại lướt tới trên người Nghiên Thời Thất.
Lúc này, Tần Bách Duật lườm Lăng Vạn Hình, gương mặt anh tuấn hơi sa sầm.
Sau đó anh lại liếc mắt sang nhìn Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh nói: “Phong cảnh trong trang viên khá đẹp, để anh bảo chú Lăng dẫn em đi dạo.”
Hành động này là cố ý để cô tránh đi.
Nghiên Thời Thất cho là anh và Lăng Vạn Hình có chuyện riêng cần phải nói, cho nên cũng khôn khéo gật đầu đứng dậy.
Sau khi ra hiệu với Lăng Vạn Hình xong thì cô mới dời bước rời khỏi phòng sách.
Mãi đến khi bóng người của cô đã biến mất ở cánh cửa phòng sách, Lăng Vạn Hình mới thu hồi tầm mắt lại.
Mới vừa rít một hơi xì gà thì anh ta đã nghe thấy giọng nói chậm rãi mang đầy tính xâm lược của Tần Bách Duật, “Anh nhìn đủ chưa?”
Lăng Vạn Hình còn chưa nhìn đủ: “…”
Anh ta sờ mũi, quay điếu xì gà trên đầu ngón tay, nghĩ kĩ rồi mới liếc nhìn gương mặt lạnh nhạt của Tần Bách Duật, hỏi thẳng vào vấn đề, “Cô ấy là người con gái mà cậu đã tìm rất nhiều năm đó hả?”
Lăng Vạn Hình vừa dứt lời, Tần Bách Duật lập tức móc bao thuốc lá ra, rút một điếu thuốc đưa lên môi, châm mồi thuốc rồi rít một hơi.
Sau làn khói trắng, đôi mắt lạnh lẽo dần híp lại, anh nói: “Là cô ấy!”.