Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 300 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
AI BẢO CÔ NHIỀU CHUYỆN!
Lời nói của Lăng Mật chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lẽo từ Lăng Vạn Hình.
Trừ khi ở trước mặt Lăng Tử Hoan, ông chủ của nhà họ Lăng mới để lộ ra vẻ mặt không người nào biết.
Còn đối với người khác hay chuyện khác thì anh ta vẫn luôn vô cùng nghiêm nghị.
“Lăng Tử Hoan, con đã biết sai chưa?”
Vào giờ phút này, cùng với câu hỏi của Lăng Vạn Hình thì toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lăng Tử Hoan.
Cưng chiều thì cưng chiều, nhưng anh ta sẽ không thỏa hiệp trên vấn đề nguyên tắc.
Lăng Tử Hoan cúi đầu, một lát sau mới gật hai cái, “Con biết sai rồi, ba…”
Thật sự biết sai rồi sao?
Có lẽ chỉ có bản thân cô nàng biết thôi!
Lăng Vạn Hình nhìn thấy thái độ nhận sai của cô nàng rất có thiện ý, cho nên sau khi rít vào một hơi thuốc lá, rồi phun ra làn khói trắng dày đặc thì mới nói tiếp: “Hôm nay đúng lúc có chú Tư con đến, cho nên hai cha con mình hãy trao đổi chút đi.
Chú ấy đã phái người qua đại học bên Mỹ làm đơn xin nhập học lần nữa cho con rồi.
Trước khi đơn xin được duyệt thì con phải ở lại nhà họ Lăng cho ba, không cho phép đi đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, Lăng Tử Hoan đã lập tức ngẩng đầu lên, “Ba, không đi không được sao? Con đều biết hết mấy chương trình học đó rồi, mà giáo sư dạy kèm ở nhà cũng đã giảng dạy cho con từ lâu.
Tại sao con lại phải đi học thêm lần nữa…”
Cô không thích học mà!
“Có phải con muốn làm ba tức chết không hả?” Lăng Vạn Hình vỗ tay lên mặt bàn, khiến Lăng Tử Hoan sợ hãi không khỏi run lẩy bẩy.
Quá dọa người, hu hu!
Cô nàng chưa từng nhìn thấy ba mình tức giận như vậy!
Ông không thương cô nữa rồi sao? Không xót cô à? Cô không còn là con gái cục cưng bé bỏng của ông nữa hả?
Lúc này, sắc mặt người đàn ông ngồi bên cạnh Nghiên Thời Thất sa sầm xuống.
Anh chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt đó như có thực thể rơi lên mặt Lăng Tử Hoan, âm sắc trầm thấp, mang theo sự uy hiếp, “Tử Hoan, đừng càn quấy.”
Lăng Tử Hoan lập tức thẳng người dậy, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh.
Từ nhỏ, cô đã kính sợ chú Tư rồi, đó không phải là nói chơi.
Lời nói của chú Tư, chính là thánh chỉ.
“Anh Cả, anh cũng đừng nóng giận.” Trong bầu không khí yên tĩnh, giọng nói bình thản của Lăng Mật vang lên, “Dù sao Hoan Hoan cũng còn nhỏ, cũng chưa có kinh nghiệm xã hội gì cả, lần này nó lén đi ra ngoài không chừng cũng là bị người xúi giục.
Nếu nó đã trở về rồi thì đừng trách móc nặng nề quá.”
Nói xong cô ta không quên ném ánh mắt mang theo ý vị sâu xa về phía Nghiên Thời Thất.
À, giọng điệu nói gần nói xa này là đang ám chỉ cô xúi giục Lăng Tử Hoan sao?
Cách cái bàn, ánh mắt sâu thẳm của Nghiên Thời Thất rơi lên người Lăng Mật, va chạm ánh mắt người kia giữa không trung.
Một ánh mắt ngầm chứa sự khiêu khích, một cái khác thì bình tĩnh như nước.
Nghiên Thời Thất khẽ cười ra tiếng, nhướng mày lên tiếp lời cô ta, “Hoan Hoan còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm xã hội, tôi đồng ý với điểm này.
Nhưng còn bị người xúi giục, chẳng lẽ cô Lăng mới vừa nhìn tôi một cái là chỉ tôi xúi giục Hoan Hoan sao?”
Vietwriter.vn
Người quang minh chính đại không ngồi lê đôi mách, chúng ta nói thẳng vào vấn đề chính mới phải.
Lăng Mật nhíu nhíu mày, dời tầm mắt khỏi mặt Nghiên Thời Thất, “Tôi không nói cô.
Nghiên Thời Thất, cô đừng có tật giật mình.”
“Là có tật giật mình sao? Tôi cho rằng cô Lăng là đang đường đường chính chính nghi ngờ tôi đấy.”
Ánh mắt của Nghiên Thời Thất sáng quắc, không hề cho Lăng Mật cơ hội mượn đề tài nói theo ý mình.
Muốn nói cô âm thầm xúi giục Hoan Hoan, nhưng lại không dám thừa nhận ngay trước mặt, cô Lăng vẫn luôn làm việc hai mặt như vậy sao?
“Được rồi, Lăng Mật, em im miệng đi!” Lăng Vạn Hình rất bực bội, hoàn toàn không biết đứa em gái này của mình đang muốn làm gì.
Tình hình đang lộn xộn như vậy mà nó còn kéo cả Nghiên Thời Thất xuống nước là muốn thế nào?
Lăng Mật bị ánh mắt sắc bén của anh Cả nhà mình làm cho sợ hãi, hậm hực cúi mắt xuống, ấn đường nhíu chặt lại.
Mà Lăng Tử Hoan nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng, vừa nghe thấy ba ruột của mình khiển trách Lăng Mật thì suýt chút nữa đã vỗ tay khen hay.
Cô nàng tựa vào bên người Tô Uyển Đông, nhỏ giọng thầm thì, “Ai bảo cô nhiều chuyện!”
Lăng Mật: “…”.