Người Dấu Yêu


Bên dưới Quốc tế Thanh Khoa, Nghiên Thời Thất vừa mở cổng khu nhà ra thì lập tức nhìn thấy chiếc Phaeton đang đỗ cách đó không xa.
Đập vào mắt cô là đôi chân dài đang bắt tréo dưới lớp quần âu và bóng dáng nhàn nhã tựa vào cửa xe của người đàn ông nọ.

Cô không biết anh đã đợi bao lâu, đầu ngón tay anh kẹp nửa điếu thuốc, khói trắng lượn lờ xung quanh, ánh nắng gay gắt như lửa nhưng chẳng thể nào sánh bằng vầng hào quang trên người anh.
Nghiên Thời Thất đi rất chậm, ánh mắt di chuyển từ đầu ngón tay lên gương mặt tuấn tú, sắc bén của anh.
Giờ phút này, nỗi ấm ức nghẹn trong lồng ngực cô nhiều ngày qua dần dần tan biến, giống như ánh mặt trời ấm áp mùa đông xua tan mây mù, sưởi ấm từng góc nhỏ ẩm ướt nơi sâu thẳm trái tim cô.
Đôi mắt của Nghiên Thời Thất trở nên mềm mại như nước, rạng rỡ long lanh, nhìn vào mắt anh.

Cô dừng lại trước mặt anh, hỏi anh bằng giọng điệu hồn nhiên, dịu dàng: “Anh đợi lâu rồi à?”
Tần Bách Duật dụi tàn thuốc vào chỗ dành riêng trong thùng rác.

Nhìn chiếc cằm nhọn và bả vai gầy của Nghiên Thời Thất, lông mày anh nhíu lại chẳng cho người ta cơ hội phản ứng, “Chưa, sao em gầy thế?”
Khuôn mặt Nghiên Thời Thất như sao sáng, đưa tay ra đo vòng eo của mình, ý cười dần hiện lên, “Thật ạ?”
Động tác và giọng điệu dí dỏm của cô đều lọt vào trong đôi mắt sâu thẳm như ngọc của anh.

Anh véo nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Thật!”
Nghiên Thời Thất cong môi, không kìm nổi niềm vui đang trào ra từ trong tim.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thật vui vẻ.
Ánh mắt lại một lần nữa giao thoa, cô đề ra nghi vấn trong lòng: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được vấn đề này.
Mỗi lần tiếp xúc gần đây cô luôn có ảo giác mình bị theo dõi.
Như thể dù cô có làm gì thì người đàn ông trước mắt này luôn biết được chính xác mọi chuyện.
Cô không ghét nhưng rất ngạc nhiên, làm sao anh biết được nhỉ.
Dường như tâm trạng Tần Bách Duật khá tốt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, “Em muốn biết à?”
“Vâng!”
“Lên xe trước đã.”
Nghiên Thời Thất mơ màng bị Tần Bách Duật lừa lên xe.

Sau khi ngồi xuống thì đôi mắt sáng ngời của cô nhìn anh chằm chằm không chớp.
Vẻ mặt khát khao ham học hỏi.
Tần Bách Duật nghiêng người ngồi vào chỗ lái.

Vừa mới thắt dây an toàn xong, khóe mắt nhìn qua liền bắt gặp đôi mắt đẹp trong veo kia của cô đang nhìn anh chẳng chút kiêng dè.
Đôi mắt anh tối lại, nếp nhăn trên mặt khi cười càng sâu hơn.

Cánh tay dài lướt qua người cô, khoảng cách được thu hẹp, hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá mát lạnh của anh phả lên tai cô.
Nghiên Thời Thất bỗng cảm thấy rất hồi hộp, bất giác ngồi thẳng lưng lên.

Cơn ngứa tê dại bên tai theo da lan tràn khắp toàn thân, làm cho cô nín thở, muốn kiềm chế sự mập mờ đột ngột này.
Một tiếng “cạch” vang lên, dây an toàn đã được khóa lại.

Lúc khoảng cách được kéo dãn, Nghiên Thời Thất thầm thở phào.
Mọi phản ứng của cô lúc này đều hiện rõ trong đôi mắt sắc sảo của anh.
Anh thích dáng vẻ ngượng ngùng lại cố che giấu của cô, trông hệt như một đóa hoa xấu hổ mơn mởn làm người ta không nhịn được mà muốn trêu đùa.
Nghiên Thời Thất níu lấy dây an toàn bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng thật ra là đang trốn tránh.
“Anh muốn… đưa tôi đi đâu thế?”
Năm phút sau khi xe lăn bánh, Nghiên Thời Thất khó khăn lắm mới tìm lại được lý trí và giọng nói của mình.
Trong khoang mũi, trong trái tim đều là mùi hương mà anh lưu lại xung quanh cô, đốt cháy sự tỉnh táo của cô.
“Đêm nay là tiệc kỷ niệm hằng năm của Tần thị, em đến đó cùng tôi.”
Tần Bách Duật lái xe rất điệu nghệ, đáp lại một câu làm Nghiên Thời Thất kinh ngạc, “Có thích hợp không?”
“Sao lại không phù hợp?” Nguồn : ngontinh hay.com
Nghiên Thời Thất cứng họng: “…”
Tim cô đập thình thịch, nét bối rối hiện lên gương mặt xinh đẹp.

Không phải cô không đồng ý dự tiệc với anh, chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý khi cùng anh xuất hiện trước mặt người khác.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, chiếc xe dừng lại, Tần Bách Duật nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa khó dò, giọng điệu trầm thấp: “Nếu em không muốn đi thì chi bằng nhân lúc rảnh rỗi đăng ký kết hôn luôn!”
Trái tim Nghiên Thời Thất đập lỡ một nhịp, sự bối rối lướt qua đáy mắt, cứng nhắc cười mỉa, “Vậy thì đến bữa tiệc đi.

Tôi chỉ lo lắng không chuẩn bị trước, sợ làm anh mất mặt ở đó thôi.”
Tần Bách Duật, anh là ma quỷ à?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui