Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 319 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÔ NGHE THẤY TIẾNG CỦA CHÚ HAI!
Lăng Tử Hoan nhìn Cận An Thừa, sau đó dùng mũi nhân đá nhẹ lên mặt sân cỏ, buồn bã ỉu xìu nói: “Không muốn đi.”
“Còn có hơn một tháng nữa là phải thi rồi, cậu vốn nhập học muộn, nếu như không đạt đủ điểm chuẩn thì chẳng lẽ muốn học lại lần nữa à?”
Cận An Thừa không hiểu, với thái độ không tập trung như vậy của Lăng Tử Hoan thì làm sao xin vào được đại học ở Mỹ.
“Có liên quan gì chứ, dù sao tớ cũng biết cả rồi.” Lăng Tử Hoan làu bàu một câu.
“Cái gì?” Cận An Thừa không nghe rõ, theo bản năng sáp lại gần cô, “Bây giờ còn sớm, có muốn tới thư viện với tớ không? Vừa lúc tớ phải đi tìm mấy cuốn tài liệu, chúng ta có thể đi xem cùng nhau!”
Nghe thấy lời yêu cầu của cậu ta, Lăng Tử Hoan rất chần chừ.
Cô nhìn trời, lại nhìn đất, thời gian quý báu đều phải dùng để ngâm mình trong thư viện có phải là lãng phí lắm không.
“Đi thôi, bây giờ đi có lẽ thư viện còn chỗ đấy!”
Cận An Thừa rất nhiệt tình, đôi gò má đẹp trai cong lên thành nụ cười, không nói lời nào kéo cô đi về phía thư viện.
Trong cả lớp chỉ có hai người họ là đến từ trong nước, toàn bộ những sinh viên khác đều là người nước ngoài.
Gặp được người trong nước ở nơi đất khách quê người thường khó tránh khỏi sẽ thân thiết hơn một chút.
Lăng Tử Hoan không tình nguyện đi theo cậu ta về phía thư viện.
Trên đường đi, cô nàng lặng lẽ nhìn điện thoại di động mới vừa mở trang chủ trò chơi ra, không khỏi than thở một tiếng rồi lại thoát ra.
Cô cũng biết gần đây trạng thái của mình không được tốt.
Thật ra thì cô tiếp thu bài vở rất nhanh, nhưng lại không thích bầu không khí áp lực trong sân trường nước Mỹ.
Thật là nhớ chị Thập Thất mà!
Hai ngày trước, cô còn nhìn thấy Lâm Mặc Nhi nói xấu chị Thập Thất.
Bé đáng yêu là cô đây không ở trong nước thì có một số con khỉ đã bắt đầu nhảy nhót lung tung rồi.
Tức quá!
Cái đầu dưa của Lăng Tử Hoan hết nghĩ đông rồi lại nghĩ tây, cái gì cũng nghĩ nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện học bài.
Chính vì thế mà sau khi ngồi nửa tiếng ở thư viện thì cô nàng đã nằm nhoài lên bàn ngủ rồi.
Cận An Thừa ngồi ở đối diện nhìn thấy cảnh tượng này thì tốc độ tay đang viết chữ cũng dần chậm lại.
Cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô, còn có cánh môi trong lúc ngủ lơ đãng dẩu lên.
Giống như bị ma quỷ mê hoặc, cậu ta đặt bút xuống rồi vươn tay về phía gương mặt của cô.
Cậu ta nghĩ, làn da của cô nhất định là có cảm giác như ngọc.
Nghĩ cũng chỉ là nghĩ, nên khi đầu ngón tay của Cận An Thừa vừa sắp chạm tới gò má của Lăng Tử Hoan thì đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh bàn đưa tới, đập một cái lên mu bàn tay của cậu ta, “Lấy móng vuốt ra!”
Cận Thừa An lập tức rụt bàn tay bị đánh về, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Cậu ta quay đầu nhìn lại rồi lại cảm thấy hơi hoảng hốt.
Người đàn ông này là ai? Hơi già một chút, trông có vẻ không dễ chọc.
Cận An Thừa không thể nào miêu tả được sự ác liệt trong hai tròng mắt của đối phương, nhưng bị anh ta nhìn như vậy thì Cận An Thừa cảm thấy hơi khó thở, cả người cũng phát lạnh giống như bị rắn độc quấn lấy cổ vậy.
“Anh, anh là ai?” Cận An Thừa lắp bắp hỏi, nhìn đi chỗ khác không dám nhìn anh ta.
Người tới là Kiều Mục.
Anh ta ở trong nhà đợi cả buổi trời vẫn chưa thấy cô nhóc về, cho nên mới đi tới trường học, định đến thư viện thử vận may một lần.
Kết quả thật đúng là để cho anh ta gặp phải.
Kiều Mục lạnh lùng nhìn Cận An Thừa, rồi không để ý tới cậu ta nữa mà đi thẳng vòng qua bàn, định bế Lăng Tử Hoan đang ngủ mê mệt đi.
Anh ta mới vừa đụng tới bả vai của cô, Cận An Thừa nhìn thấy cảnh này cũng đang muốn nói gì đó thì Lăng Tử Hoan đã lề mề ngẩng đầu lên, chân mày xoắn chặt lại lầm bầm: “Ồn ào cái gì vậy!”
“Tỉnh, ngủ, rồi, sao?” Kiều Mục cắn răng gằn từng chữ một.
Có phải con nhóc này không có lòng đề phòng người khác không vậy?
Mới tới có mấy ngày mà đã ngủ ngay trước mặt con chó khác rồi.
Nếu như anh ta không tới kịp thì có phải móng vuốt của con chó kia đã chạm vào nhóc rồi hay không?!
Vừa nghĩ Kiều Mục vừa nhìn về phía Cận An Thừa cùng với bàn tay của cậu ta, thật muốn chặt mà!
Ban đầu, vẻ mặt Lăng Tử Hoan còn hơi hoang mang, sau đó mở đôi mắt đỏ au ra, nghiêng chóp mũi nhìn sang bên cạnh bàn.
Hình như cô nghe thấy tiếng của chú Hai?!
Đang nằm mơ đúng không?
Đầu tiên, ánh mắt của cô chạm đến cái áo khoác dài mỏng bằng vải nỉ, rồi từ từ dời lên trên, cuối cùng rơi vào gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng.
“Chú Hai!!”
Lăng Tử Hoan sợ hãi hô lên rồi đứng bật dậy, xông thẳng vào lòng anh ta..