Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 358 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ĐU DÂY THẬT ĐÁNG SỢ!
Ngày hôm sau, đoàn làm phim chính thức khởi quay phân cảnh ở Lộ Thành.
Hoạt động quay chụp công phu không hề an nhàn như cảnh quay ở Đế Kinh.
Mà núi sông Lộ Thành lại có không ít cảnh đánh nhau, nhiều đến mức mặc dù bờ sông Li Sóc đã bị phong tỏa, nhưng hiện trường quay chụp vẫn đông đúc huyên náo.
Cần cẩu, giàn treo, giá đỡ… hầu hết các thiết bị quay phim cỡ lớn đều được bày ra.
Bên kia bờ sông là đỉnh Kỳ Tuấn đứng sừng sững trong nước, trời và nước cùng một màu.
Âm thanh huyên náo của đám đông làm đàn cò trắng liên tục kêu lên hoảng sợ.
Trong thời gian này, Lăng Mật vẫn chưa rời Lộ Thành.
Hôm nay cô ta còn cố tình đến hiện trường, đứng gần máy quay, nhìn chằm chằm vào Nghiên Thời Thất trong bộ trang phục cổ đại.
Thái độ của Lưu Khánh với cô ta vẫn luôn lãnh đạm.
Hơn nữa, ai ai cũng bận rộn với công tác chuẩn bị trước khi quay, nên cũng không mấy ai để ý đến cô ta.
Dù vẫn đối đãi lịch sự, vẫn có vài người tôn trọng nhưng không gần gũi với cô ta.
Cuộc trò chuyện của cô ta với Nghiên Thời Thất ngày hôm qua đã lan truyền khắp đoàn làm phim, ai ai cũng biết.
Tuy hai người có quen biết, nhưng dựa vào cảm giác thì các nhân viên trong đoàn vẫn thích gần gũi với Nghiên Thời Thất hơn.
Thái độ của nhà đầu tư này quá kiêu căng.
Mà tối hôm qua cô ta lại rất giống một người môi giới trong giới giải trí, không dẫn Thập Thất đi được thì cuối cùng lại dẫn Bùi Đường đi.
Cái giới phù phiếm này đúng là khiến cho người ta choáng ngợp mà!
Trong khung cảnh huyên náo bên bờ sông, Lăng Mật dừng chân nhìn một hồi rồi mới chậm rãi xoay người tách khỏi đám đông.
Cô ta lùi từng bước ra khỏi nơi quay phim rồi mới lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Anh nói gì?”
“Chờ ở đó đi, bây giờ tôi tới ngay!”
Cô ta núp phía sau chỗ đặt máy, không biết bên kia đầu dây đang nói cái gì mà sau đó cô ta nổi giận đùng đùng cúp máy, xoay người rảo bước ngược hướng bờ sông.
***
Sáng hôm nay, Nghiên Thời Thất có một cảnh quay phải treo người trên dây cáp.
Các cảnh quay ở Đế Kinh trước đây đều ở trong hoàng cung, phần lớn sử dụng đặc tả tâm lí và kĩ thuật để diễn xuất.
Nhưng với cảnh quay treo dây cáp thì cô không có kinh nghiệm.
Mặc dù Lưu Khánh từng vòng vo hỏi cô có cần diễn viên đóng thế hay không, nhưng cô đã từ chối.
Trước khi tự mình thử thì cô không muốn đẩy trách nhiệm diễn xuất của mình cho người khác làm thay.
Toàn bộ cảnh quay đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tất cả đạo cụ và dây cáp đã được trang bị trên người Nghiên Thời Thất.
Cô và Tề Nguyên Xuyên đứng trên một cái bè trúc cách bờ sông không xa.
Sau tiếng gõ phách ra hiệu của trợ lý sản xuất, bóng hai người lập tức bay lên không trung.
Đạo diễn phụ trách hành động cầm loa phóng thanh hướng về phía hai người, liên tục hướng dẫn.
Mặt sông bắn nước tung tóe do động tác của hai người họ.
Trong sóng nước dập dềnh, bóng hai người đạp giữa không trung đi tới, cuối cùng đáp lại địa điểm đã định sẵn từ trước.
Từ đằng xa, một nhóm người mặc đồ đen xách đao lao đến, trong nháy mắt hai người đã bị bao vây…
“Cắt!”
Lưu Khánh ngồi trước máy quay hô lên.
Nhóm diễn viên chính phụ và trợ lý lập tức dừng lại, quay sang ông ta.
“Thời Thất, động tác vừa rồi khá ổn.
Nhưng lúc cô bay người lên thì nét mặt chưa tới.
Quay lại cảnh vừa rồi lần nữa đi.”
Nghiên Thời Thất bình tĩnh gật đầu.
Cô cũng biết vừa rồi không được tốt, vì lúc bay lên không trung, suýt nữa thì cô đã kêu lên thành tiếng rồi.
Treo người trên dây đáng sợ quá đi.
***
Quay phim liên tục một ngày trời, Nghiên Thời Thất gần như được Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên dìu về khách sạn.
Hai bên eo cô đầy vết bầm tím, bị đạo cụ siết chặt vừa đau vừa nhức, chỉ cần cử động là người như rời ra từng mảnh rồi.
Cuối cùng thì cô đã hiểu, vì sao nhiều diễn viên nữ lựa chọn dùng diễn viên đóng thế trong phim trường.
Quả thật, những cảnh đánh nhau cần phải có ý chí vô cùng kiên cường.
“Chị Thập Thất, chị nằm nghỉ một lát đi.
Bọn em đi mua đồ ăn cho chị, lát nữa sẽ mang vào.”
“Ừm…” Nghiên Thời Thất uể oải đáp lại, thật sự không còn sức đâu mà nói chuyện nữa.
Cô mới nằm sấp trên giường không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Giờ đã hơn sáu giờ tối, cô vốn định chợp mắt một lúc, sau đó sẽ bảo Mục Nghi lái xe đưa mình đến sân bay đón Tần Bách Duật.
WebTru yenOn linez.
com
Anh nói hôm nay sẽ đến..