Người Dấu Yêu


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 359 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************​

COI NHƯ LÀ CÔ ĐANG MỘNG DU ĐI!
Nhưng Nghiên Thời Thất mệt mỏi vô cùng, chẳng bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.
Có lẽ do vết bầm vì bị thít chặt ở mạn sườn và trên đùi quá đau, nên cô cũng không ngủ được sâu giấc.

Cô vừa đau lại vừa ngứa, giống như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy bên trong vậy.
Trong giấc mơ, dường như có người xoa lên eo cô, động tác rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay hơi lạnh, xua tan đi cảm giác rát bỏng.
Trong phòng khách sạn Li Sóc, Nghiên Thời Thất nằm trên giường ngủ mê mệt, bóng người đàn ông vững vàng ngồi bên mép giường.
Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên đứng ở cách anh không xa, nét mặt không còn dè dặt mà cúi xuống rất kính cẩn.
“Cậu Tư, đây là thuốc bôi và cao dán hạ sốt.”
Tiểu Nguyên bước lên đưa đồ trong tay cho anh, thấy anh cầm lấy thì mới lùi lại một bước, đứng bên cạnh Tiểu Lâm.

Một bên gò má lạnh lùng của anh nhuốm chút giận dữ.

Anh chà nhẹ lên nắp chai thuốc bôi, ánh mắt lại rơi xuống Nghiên Thời Thất, “Tại sao lại lên cơn sốt như vậy?”
Lông mày Tiểu Nguyên giật nảy lên, cô lại cúi đầu thấp hơn một chút, “Hôm nay cô chủ có cảnh quay đánh nhau, đã quay lại hết mấy lần, có lẽ bị cảm lạnh ở bờ sông.”
Anh không lên tiếng, nhưng chân mày lại càng nhíu chặt hơn, “Ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Hai người cùng rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại mới nhận ra cả người đã toát mồ hôi lạnh rồi.
Trừ cô chủ ra thì không có mấy người trong đám nhân viên vệ sĩ các cô chịu được cơn giận của cậu Tư.
Hai người các cô đến từ nhóm vệ sĩ nhà họ Tần.
Ngay lúc cô chủ nhỏ nhà họ Lăng bị phát hiện, cậu Tư đã sắp xếp hai cô vào Thiên Thừa Entertainment rồi danh chính ngôn thuận trở thành trợ lý của cô chủ.
***
Có lẽ vì phải quay liên tục cả ngày trời bên bờ sông, nên sức khỏe của Nghiên Thời Thất không chịu nổi.
Trong cơn mơ màng, cô bỗng dưng nhớ ra hình như tối nay có việc quan trọng, ý thức dần dần tỉnh táo lại, vật vã như một con thú bị nhốt rất lâu.

Cuối cùng, đến mười một giờ đêm, cô mới tỉnh táo hé mắt ra.
Đèn trong phòng ngủ rất ấm áp.
Chiếc đèn ngủ ở đầu giường bên kia tỏa ra ánh sáng mờ ảo ấm áp.
Miệng cô hơi khô, đang định ngồi dậy thì nhận ra mình chẳng có chút sức lực nào cả.

Cô vô thức muốn xoa bóp bên hông, nhưng vừa chạm vào lại phát hiện áo khoác của mình đã được cởi ra, trên người chỉ mặc đồ lót.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chỗ mạn sườn cô chạm vào hơi man mát, còn có mùi thảo dược.

Có lẽ là hai người Tiểu Lâm vừa bôi thuốc cho cô.
Nghiên Thời Thất chật vật ngồi dậy, tấm chăn lụa tơ tằm trượt từ trên người xuống.


Lúc cô đỡ eo định bước xuống giường thì cửa mở ra…
Ừm, cô còn đang mặc đồ lót mà.
Nghiên Thời Thất lúng túng mất mấy giây!
Cô ngơ ngác ngồi bên mép giường, hai chân rủ xuống cạnh giường, mũi chân còn chạm xuống mặt đất như sắp xuống giường.

Ánh đèn màu vàng chiếu lên da thịt cô một màu trắng trong.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần âu bưng ly nước ấm chậm rãi bước tới, gương mặt tuấn tú nhuốm sắc màu ấm áp của ánh đèn.
Thấy cô ngỡ ngàng nhìn mình, anh bước tới trước mặt cô, kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơi mát, hạ sốt rồi.
Anh đưa ly nước ấm đang cầm trong tay cho cô, nụ cười ẩn sâu trong đáy mắt.
Nghiên Thời Thất cảm thấy cả người nổi hết da gà lên.
Cô làm ra vẻ bình tĩnh, bình thản giơ tay nhận lấy ly nước.

Sau khi thong thả uống xong mấy ngụm nước cho thấm cổ, cô khẽ cụp mắt xuống.

Dưới ánh mắt đậm ý cười của anh, cô đặt ly nước lên đầu giường.
Sau đó, cô chậm rãi co hai chân lên, đắp tấm chăn mỏng, nằm thẳng xuống giường.

Nhưng khi nhắm mắt lại, cô chợt kéo chăn lên kín đầu!

Ha ha, xem như cô đang mộng du đi!
Anh ngồi xuống mép giường, duỗi tay kéo chăn xuống.

Dường như trong không gian khẽ vang lên tiếng cười trầm thấp dễ nghe.
Chỉ một lúc sau, Nghiên Thời Thất nằm trong chăn cũng không chịu được nữa.
Nóng quá!
Cái chăn nhung này quá bí!
Cái chăn từ từ bị kéo ra khỏi mặt cô.

Gương mặt ửng hồng như hoa đào mùa xuân của cô phản chiếu trong đôi mắt anh.

Tiếng cười trầm thấp vang lên trêu chọc: “Xấu hổ à?”
Nghiên Thời Thất nằm trên giường chăm chú nhìn anh, lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, “Đâu có.”
“Ừm…” Bờ môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, cặp mắt khóa lấy bóng dáng cô rồi nói tiếp, “Vậy dậy ăn cơm thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận