Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 395 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
TẠI SAO CÓ THỂ CÓ HAI NGƯỜI GIỐNG NHAU NHƯ VẬY CHỨ?
Bà cũng có chút ấn tượng với cái tên Nghiên Thời Thất này.
Mặc dù bình thường bà rất ít khi chú ý tới tin tức giải trí, nhưng người mẫu thời trang ngày ngày đều được giới truyền thông đưa tin trước đây, chắc hẳn là người này.
Bà nhớ đã từng xem một đoạn video ngắn cô đi catwalk, trang điểm rất đậm, phong cách trên sàn rất vững vàng, nhưng hóa trang trên mặt rất khó để người khác nhận ra gương mặt thật của cô.
Không giống như giờ phút này, cô để mặt mộc, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh xinh đẹp tuyệt trần giống con bé Ôn như đúc.
Tại sao có thể có hai người giống nhau như vậy chứ?
Lúc này, Ôn Nhĩ Hoa buông tay phải đang chống trên trán xuống rồi vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay trái, cười nhẹ hỏi: “Tiểu Thất à, cô là người Lệ Thành sao?”
Suy nghĩ của Nghiên Thời Thất bị câu hỏi của Ôn Nhĩ Hoa cắt ngang, cô nhìn bà ấy, chậm rãi trả lời, “Đúng vậy, dì Hoa.”
Ôn Nhĩ Hoa gật đầu lấy lệ, “Vậy ba mẹ của cô thì sao, cũng ở Lệ Thành này luôn à?”
Câu hỏi lần này có vẻ hơi đột ngột.
Có lẽ đã nhận ra được điểm này cho nên Ôn Nhĩ Hoa nhìn chăm chú chiếc vòng tay trên cổ tay mình rồi mới chậm chạp giải thích: “Mấy năm gần đây, cháu Tư sống cực khổ lắm.
Chúng tôi nhìn nó từ nhỏ đến lớn, cho nên mới muốn tìm hiểu thêm về người yêu của nó.
Tiểu Thất đừng để ý, nếu không tiện lắm thì dì Hoa sẽ không hỏi nữa.”
Giọng điệu rất uyển chuyển nhưng có thể thấy được đây là cách thức lấy lùi làm tiến.
Nghiên Thời Thất vốn còn có chút nghi ngờ, nhưng do lời bổ sung của dì Hoa mà lại đè xuống lần nữa.
Cô cười lắc đầu, rất lễ phép đáp lại, “Dì Hoa, không có gì bất tiện cả, ba mẹ cháu đều là người Lệ Thành.”
“Là vậy à…” Ôn Nhĩ Hoa cảm khái một câu rồi mới chậm rãi ngước mắt lên, trong mắt để lộ ra sự ngạc nhiên đánh giá Nghiên Thời Thất, “Vậy cô có anh chị em gì không?”
Nghiên Thời Thất thấy Ôn Nhĩ Hoa hỏi nên đáp, “Cháu còn một em trai nữa ạ, đang học đại học.” Nguồn : ngontinh hay.com
Cô nói đến đây thì Dung Khanh đã quay trở lại.
Dường như Dung Khanh đi rất gấp gáp.
Sợ Ôn Nhĩ Hoa đau đầu không dứt nên vừa trở về đã lấy dầu giảm đau thoa giúp Ôn Nhĩ Hoa.
“Chị Hoa, em vẫn còn hai lọ.
Để em thoa cho chị trước, rồi chị lấy về dùng.”
Dung Khanh đúng là một người phụ nữ vừa dịu dàng lại săn sóc.
Dung Khanh chuẩn bị mở nắp chai dầu thì đã bị Ôn Nhĩ Hoa ngăn lại, “Khanh Khanh, bây giờ đừng thoa.
Hôm nay có nhiều người, trên người chị tỏa ra mùi dầu thì không hay lắm đâu.
Chị mới trò chuyện mấy câu với Tiểu Thất đã thấy đỡ đau đầu rồi.
Để chị cầm chai dầu trước vậy, em mau ngồi xuống đi.”
Có thể nhìn ra được thái độ Ôn Nhĩ Hoa đối xử với Dung Khanh đúng là mang theo tình cảm chị em sâu sắc.
Nghiên Thời Thất ngồi ở bên cạnh thấy rất rõ ràng.
Tuy Ôn Nhĩ Hoa nhìn mình với ánh mắt ôn hòa nhưng luôn để lộ ra khí thế mạnh mẽ.
Chỉ khi đối mặt với Dung Khanh thì trong mắt Ôn Nhĩ Hoa mới lộ ra vẻ kín đáo mềm mỏng như đối xử với em gái vậy.
Nghiên Thời Thất đã từng cảm nhận được cảm giác này từ Ôn Tranh.
Bỗng dưng nghĩ tới Ôn Tranh, cô không khỏi có chút nhớ nhung.
Không biết cuộc sống của chị ấy ở Đế Kinh có thoải mái hơn hay không.
Thẻ vàng đưa cho chị ấy vẫn luôn không nhận được tin nhắn báo tiêu dùng.
Có lẽ là lòng tự ái, hiếu thắng không cho phép chị ấy quét thẻ chăng.
Chỉ mong số tiền mặt đó có thể để giúp chị ấy duy trì thêm một thời gian nữa.
Nghiên Thời Thất ngồi cùng Dung Khanh và Ôn Nhĩ Hoa thêm vài phút.
Trong lúc này cô ít khi mở miệng, đa số là hai người đối diện nói chuyện trong nhà mà thôi.
Cô ngồi ở bên cạnh không chen lời vào, có vẻ như không hợp với nhau vì khoảng cách tuổi tác, mà cũng có thể là vì khoảng cách tri thức thu thập được bao năm qua.
Lúc Dung Khanh và Ôn Nhĩ Hoa đang nói về tình trạng gần đây của Kiều Kình, thì sau lưng có tiếng bước chân truyền tới….