Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 408 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÀNG DIỄN CÀNG GIỐNG THẬT!
Lúc Tần Bách Duật xuất hiện, hành lang lập tức lặng ngắt như tờ.
Các vị khách có mặt đều biết cô gái đứng cách đó không xa được cậu Tư nhà họ Tần dẫn về, lại còn là một diễn viên nổi tiếng.
Người ngồi dưới đất là cô Ba, con gái của người con thứ ba nhà họ Kiều.
Nghe tiếng khóc nỉ non ban nãy của cô ta, lẽ nào là bị bạn gái của cậu Tư đánh? Nguyên nhân là ghen tuông tranh giành tình cảm vì một người đàn ông khác.
Đúng là một vở kịch đặc sắc!
Lúc này, rất nhiều người đều tụ tập trên hành lang.
Dù các nhân viên nỗ lực giải tán nhưng không ai bằng lòng bỏ lỡ cơ hội được xem scandal như thế này.
Huống hồ còn là scandal của cậu Tư tài giỏi khiêm tốn, hiếm khi xuất đầu lộ diện của nhà họ Tần.
Trước scandal, có đôi khi thân phận và địa vị đều trở nên vô cùng nhỏ bé.
Dung Khanh và Lăng Mật vẫn đang đi về phía Nghiên Thời Thất.
Tần Bách Ngạn đứng cách cô không xa, gương mặt lộ vẻ giận dữ.
Đột nhiên Lăng Mật cảm thấy có ngọn gió lạnh thấu xương thổi qua.
Cô ta liếc mắt thì nhìn thấy Tần Bách Duật đã bước thoăn thoắt đến bên Nghiên Thời Thất.
Anh đến muộn hơn những người khác nhưng lại dùng tốc độ nhanh nhất để bước đến bên cô gái như đang bị cả thế giới quay lưng.
Bóng dáng cao lớn của anh chắn trước cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, cặp môi mỏng khẽ hé mở, lo lắng hỏi, “Em không sao chứ?”
Ngay sau đó, anh kéo cô vào lòng, ôm ghì lấy bờ vai mảnh mai của cô, nét mặt sa sầm.
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu lên từ lồng ngực của anh, gương mặt trong veo chẳng hề sợ hãi, nở nụ cười ung dung, lắc đầu, “Em không sao, anh đừng lo.”
Chẳng qua chỉ là một màn gắp lửa bỏ tay người quá vụng về, không thể dọa cô hoảng loạn đến mức mất chừng mực.
Khóe môi mím chặt của anh dần thả lỏng vì sự trấn an của cô.
Anh cúi xuống nhìn Kiều Phỉ Bạch bằng ánh mắt coi thường.
Tần Bách Duật có chiều cao nổi bật, ánh mắt sâu hun hút, trên người là sơ mi và quần âu tối màu đơn giản, ánh đèn càng làm nổi bật vẻ cao lớn ngang tàng của anh.
Giờ phút này, anh đứng sừng sững với dáng vẻ ung dung, bao bọc không khí xung quanh yên tĩnh một cách quái dị, sắc mặt lạnh lùng làm người khác sợ hãi.
Dù như vậy nhưng anh vẫn tuấn tú điển trai, khiến trái tim người khác phải điên đảo, ví dụ như Lăng Mật.
Cô ta tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh ôm Nghiên Thời Thất vào lòng, cánh tay rắn rỏi kéo cô vào che chở trong lòng.
Vẻ lo lắng và đau lòng không thể che giấu kia chính là sự quan tâm trân trọng mà cô ta chưa từng nhìn thấy.
Còn Kiều Phỉ Bạch lúc này vẫn ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt âm u của anh, sống lưng cô ta râm ran, cổ họng như bị bóp nghẹn, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
Tần Bách Duật ôm Nghiên Thời Thất, ánh mắt lạnh băng liếc Kiều Phỉ Bạch, trầm giọng hỏi: “Ban nãy cô vừa nói gì?”
Sau lưng không ai dám lên tiếng, tất cả đều hứng thú đứng im quan sát.
Kiều Phỉ Bạch bị câu hỏi của anh làm giật mình vài giây, ánh mắt lóe lên vẻ chột dạ, nhưng vẫn ngoan cố đáp: “Cậu Tư, xin anh hãy phân xử chuyện này giúp tôi.
Cô ta còn vương vấn Bùi Đường không quên được.
Vì không có được anh ấy nên cô ta trút hết giận dữ lên người tôi, có phải rất quá đáng hay không?”
Đúng là không biết điều!
Tần Bách Duật nheo mắt lại, đáy mắt sâu thẳm tăm tối, giọng nói lạnh như băng: “Cô ấy vương vấn Bùi Đường mãi không quên?”
Dù sợ hãi nhưng Kiều Phỉ Bạch vẫn không ngừng gật đầu, “Đúng vậy, thưa cậu Tư, vì Bùi Đường nên cô ta mới ra tay với tôi.”
Lúc này, Nghiên Thời Thất dựa vào người anh, liếc mắt nhìn Kiều Phỉ Bạch vẫn ngồi dưới đất, nhướng mày cười châm chọc, “Cô Kiều, cô chắc chắn chứ?” Vietwriter.vn
Kiều Phỉ Bạch thoáng kiêng dè nhìn Tần Bách Duật, sau đó hừ nhẹ: “Chuyện này còn cần phải hỏi lại sao? Mọi người đều chứng kiến rồi.”.