Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 430 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
TÔI KHÔNG CỐ TÌNH GÂY PHIỀN PHỨC CHO CÔ!
Mười phút sau, tại khu vực nghỉ ngơi bên ngoài phòng tiệc.
Thành Nghiệp Nam và chị Vương đang ngồi dưới trong bóng tối, vừa nâng ly vừa nói chuyện.
Còn Lâm Mặc Nhi và Nghiên Thời Thất đang đứng ở lối vào phòng tiệc gần khu vực nghỉ ngơi nhìn về phía bọn họ.
Lúc này, Nghiên Thời Thất đang cầm đĩa trái cây được trợ lý đưa đến, từ tốn nhấm nháp.
Lâm Mặc Nhi nhìn chòng chọc vào thái độ bình tĩnh của cô một lúc rồi nghiến răng, “Những tin đồn về tôi là do cô tung ra cho đám truyền thông, đúng không?”
Gần đây, ngoại trừ Nghiên Thời Thất, cô ta không dính líu gì đến các nghệ sĩ khác, chứ đừng nói là đắc tội.
Cô ta cảm thấy chuyện này là do Nghiên Thời Thất đang trả thù mình.
Nghiên Thời Thất dựa vào bức tường ở ngưỡng cửa.
Cô mặc chiếc váy đuôi cá màu be nhạt dài chấm gối, thỉnh thoảng có người đi ngang qua tạo ra làn gió nhẹ, khiến cho chân váy cô lay động như làn sóng.
Cô ăn một miếng thanh long, ánh mắt lấp lánh, phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn pha lê, khẽ nhướng mày trước thái độ khó chịu mà lại phải cố nhẫn nhịn của Lâm Mặc Nhi, thờ ơ hỏi ngược lại: “Tin gì của cô?”
Giả vờ, cô vẫn tiếp tục giả vờ à!
Lâm Mặc Nhi suýt nữa bị thái độ thờ ơ của Nghiên Thời Thất chọc tức hộc máu.
Ngực cô ta phập phồng dữ dội, cô ta nghiến răng tiến lên trước một bước, hạ thấp giọng cảnh báo: “Cô đừng tưởng cô không thừa nhận thì tôi không biết đó là cô! Nghiên Thời Thất, tâm địa cô thật sự rất đen tối.
Đều là người trong giới, làm người thì tốt nhất vẫn nên chừa lại cho mình một đường lui!”
Nghiên Thời Thất “Ồ” một tiếng, liếm cái nĩa rồi hời hợt trả lời, “Tôi trả lại nguyên câu nói này cho cô đấy!”
“Cô…”
Lâm Mặc Nhi siết chặt lòng bàn tay, trong một khoảnh khắc suýt nữa không kiểm soát nổi bản thân, muốn tiến tới xé toạc gương mặt lãnh đạm như mây khói của Nghiên Thời Thất.
“Mới như vậy mà đã không thể chịu đựng được rồi?” Nghiên Thời Thất từ trên cao nhìn xuống Lâm Mặc Nhi, tiện tay đặt đĩa trái cây lại trên bàn bên cạnh, “Khi cô lan truyền tin đồn của tôi khắp nơi trong đoàn làm phim, tại sao không nghĩ đến việc chừa cho mình một con đường lui!”
Lâm Mặc Nhi chết lặng!
Thấy cô ta trông rõ ràng rất tức giận mà lại không biết làm thế nào để đáp trả, đáy mắt Nghiên Thời Thất lóe lên sự ranh mãnh: “Tính lại thì từ khi tôi tham gia đoàn làm phim cho đến bây giờ, cô cứ năm lần bảy lượt gây rắc rối cho tôi, bây giờ lại đến để cảnh cáo tôi làm người phải chừa lại đường lui, cô có thấy ê mặt không?”
“Tôi không cố tình quấy phá cô!” Lâm Mặc Nhi thề thốt phủ nhận.
Nghiên Thời Thất nhìn cô ta hai giây, sau đó buông tay, lông mày giãn ra bất lực thở dài, “Có hay không thì trong lòng cô rõ nhất.
Thay vì chăm chăm nhắm vào tôi mọi nơi mọi lúc, chi bằng cô trau dồi kĩ năng diễn xuất cho thật tốt, nhân tiện xây dựng hình tượng của mình luôn.
Suy cho cùng, cho dù cô có cố giãy giụa như thế nào, thì chuyện tôi và anh ấy đã kết hôn là sự thật.
Cơm trong bát của người ta cho dù có ngon cách mấy thì cũng là của người ta.
Cho dù cô có bất chấp thủ đoạn thì cũng chỉ lãng phí mà thôi.”
Lâm Mặc Nhi hoàn toàn không ngờ Nghiên Thời Thất sẽ thẳng thừng vạch trần chút tâm tư mà cô ta che giấu sâu thẳm trong lòng.
Cô ta hít thở có hơi khó khăn, cả buổi mới duy trì được khuôn mặt đang căng cứng, quay mặt hừ lạnh, “Cô đang nói xằng bậy gì vậy, tôi không hiểu!” Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất cười khẩy, đi thẳng vào vấn đề: “Cô hiểu! Giả vờ trước mặt tôi là vô ích.
Cô và Tần thị đã duy trì mối quan hệ hợp tác lâu như vậy, nhưng vẫn không thể tiếp cận thêm một bước với anh ấy.
Bây giờ chúng tôi đã kết hôn rồi, cô còn trông mong điều gì? Cô thật sự nghĩ rằng, cố ý gây khó dễ cho tôi thì có thể khiến tôi thấy khó mà bỏ cuộc à? Lâm Mặc Nhi, tôi chưa bao giờ đối đầu trực tiếp với cô, chỉ có cô cứ giở trò ở sau lưng với tôi, mà lại còn rất ấu trĩ.
Tôi không biết cô lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng người đàn ông của tôi sẽ để ý đến cô.
Con người ta, quý ở chỗ tự mình biết mình, nhưng dường như cô không bao giờ biết điều đó.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng Nghiên Thời Thất nhuốm đầy vẻ thương hại..