Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 480 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
LÙI MỘT TIẾN BA, GIÁNG ĐÒN PHỦ ĐẦU!
Ôn Tri Diên đi phía sau bọn họ, nét mặt có vẻ ngà ngà say.
Cô ta cười dịu dàng bước vào, vừa ngước mắt liền trông thấy bà Liên.
Cô ta sửng sốt đứng ngây ra, nụ cười đông cứng trên khóe môi, nhất thời quên phải phản ứng.
Sao bọn họ lại ở đây?
Ban nãy sau khi ba chúc rượu, chẳng phải họ đã đi rồi hay sao?
Lúc này, bà Liên vừa trông thấy Ôn Tri Diên thì lập tức cựa người, vội vàng muốn lên tiếng.
Nhưng bà ta chưa kịp thốt thành lời thì tay bỗng dưng bị Nghiên Quân siết chặt.
Bà ta nhíu mày quay đầu lại thì thấy Nghiên Quân khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Trong tình huống đầy nguy cơ này, bà ta e dè không dám lỗ mãng, đành buộc lòng nín nhịn.
Ôn Tri Diên vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy bà Liên ở đây.
Khoảnh khắc tầm mắt của hai người chạm nhau, dường như tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn lên bọn họ.
Không phải mẹ con mà gương mặt lại giống nhau đến vậy.
Mà Nghiên Thời Thất chẳng phải người nhà họ Ôn, nhưng lại giống Ôn Xu Tranh quá cố đến bảy phần.
Cửa sảnh chính vẫn chưa đóng, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi ngược vào trong làm người ta rét buốt.
Ôn Sùng Lễ và bác Lệ đã được mời vào chỗ ngồi.
Ôn Tĩnh Hoằng xoay người ngồi cạnh Đoan Mộc Lam Nhã, ngước mắt lên nhìn Ôn Tri Diên vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.
Bầu không khí lúc này có chút kì quặc khó tả.
Dù Ôn Tri Diên kinh ngạc khi thấy bà Liên xuất hiện trong này nhưng cũng chỉ vẻn vẹn vài giây, trên gương mặt của cô ta đã nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt bà Liên, vươn tay kéo bà, dáng vẻ rất vui mừng nói: “Dì Liên, sao dì lại ở đây!”
Cảnh tượng này làm Nghiên Thời Thất lơ đãng nhướng mày.
Cô nhận thấy Ôn Tri Diên thật sự phản ứng rất mau lẹ.
Trong tích tắc, cô ta có thể chủ động phá vỡ tình huống bế tắc, giành được thế chủ động.
Đến cả Liên Bích Tú đang cứng đờ mặt từ đầu tối, cuối cùng cũng dần thả lỏng sau khi được cô ta kéo tay.
Bà ta từ từ đứng lên, vỗ lên cánh tay Ôn Tri Diên như bậc bề trên thương yêu trẻ nhỏ, “Diên Diên à, lại gặp mặt rồi, dì Liên cũng không ngờ sẽ gặp cháu ở đây.”
Giỏi diễn trò!
Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm hai mẹ con biểu diễn tiết mục gặp người quen cũ nơi xứ người mà cười thầm.
Đôi mắt lạnh lùng tràn ngập vẻ mỉa mai.
Ôn Tri Diên nắm lấy tay bà Liên, lắc lư như làm nũng, quay người nhìn về phía Đoan Mộc Lam Nhã, “Mẹ ơi, dì Liên chính là người đã giúp con khi ở Lệ Thành đấy.
Nhà chúng ta vô cùng có duyên với dì ấy.
Mẹ xem, chẳng phải con và dì ấy có nét giống nhau hay sao!”
Lùi một bước tiến hai bước, tung đòn phủ đầu.
Lời nói của Ôn Tri Diên có phần vụng về nhưng thật ra mưu kế của cô ta đã lộ ra rất rõ ràng.
Dùng dáng vẻ con gái ngoan nói hết nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người.
Cách làm này sẽ khiến cô ta trở nên rất ngây thơ, giống như không hiểu được ánh mắt của người khác vậy.
Cô ta muốn diễn tả lại câu nói “lời trẻ nhỏ không có cấm kị” ư?
Lúc này, ông cụ Ôn Sùng Lễ ngồi ở vị trí cao nhất dùng đôi mắt sáng quắc quan sát Ôn Tri Diên và bà Liên vài giây, “Không phải chứ, Tiểu Diên vừa nhắc, quả thật đúng như vậy.”
Người nói vô ý, người nghe cố tình.
Bác Lệ ở bên cạnh là một ông cụ lão luyện khôn ngoan.
Ông đeo chiếc kính lão trước ngực lên mặt, vươn đầu ra nhìn bọn họ.
Vietwriter.vn
Sau đó ông lại nhìn Nghiên Thời Thất một cách rất kì quặc, vỗ đùi một cái, gọi Ôn Sùng Lễ, “Ông Ôn này, ông nói như vậy, thế thì tôi còn cảm thấy cô bé kia rất giống ông đấy! Lông mày, ông nhìn lông mày đi, có giống ông không! Lúc còn trẻ tôi nói ông là đàn ông có đôi lông mày lá liễu của phụ nữ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này, tôi đã cảm thấy hàng lông mày kia giống ông y như đúc.”.