Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 493 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÓ PHẢI TRUNG VÀ NGHĨA ĐÃ ĐỊNH TRƯỚC LÀ KHÔNG THỂ CÙNG TỒN TẠI HAY KHÔNG?!
Một buổi tối này đã định trước là một đêm không ngủ.
Bên cạnh con đường vườn hoa bệnh viện Hối Nhân, lá rụng xào xạc, cành cây bị gió thổi trĩu xuống.
Trong ánh sáng mờ nhạt loang lổ dưới đất có hai chấm đỏ lúc ẩn lúc hiện.
Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật đứng đối diện nhau, trong tay mỗi người đều kẹp điếu thuốc.
Khói trắng được phả ra từ bờ môi mỏng rồi chậm rãi hòa tan vào trong bóng đêm.
“Lần này cảm ơn cậu.”
Lôi Duệ Tu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
Anh ta nhìn thẳng vào người đàn ông chín chắn cao ngạo trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng và khâm phục.
Anh không biết nhiều về cậu Tư nhà họ Tần, nhưng chỉ cần hỏi qua là biết, ẩn dưới diện mạo khiêm tốn là sự kiêu ngạo lạnh lùng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Nhưng Lôi Duệ Tu lại không ngờ anh lại ra mặt giúp đỡ Ôn Tranh.
Có lẽ là bởi vì Nghiên Thời Thất.
Tần Bách Duật đưa điếu thuốc tới bên khóe miệng, rít một hơi rồi mới lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi không giúp anh.”
Quả nhiên là vậy!
Lôi Duệ Tu thản nhiên gật đầu, “Tôi biết.
Nhưng nhà họ Lôi sẽ luôn ghi nhớ ân huệ này.”
Hai người nhìn nhau, Tần Bách Duật khẽ nhướng hàng chân mày rậm lên, “Nghe nói mỗi một người vợ của người thừa kế nhà họ Lôi ở Nam Hải đều được lựa chọn rất kĩ càng.
Anh chắc chắn được bao nhiêu phần để Ôn Tranh lọt được vào mắt người nhà họ Lôi?”
Lôi Duệ Tu kinh ngạc mất mấy giây vì câu nói của Tần Bách Duật.
Mạng lưới tin tức của cậu Tư nhà họ Tần quả thật không hề tầm thường.
Ngay cả điều kiện lựa chọn bà chủ nhà họ Lôi ở Nam Hải đã ở ẩn nhiều năm mà cũng có thể moi ra được.
Ánh mắt thâm sâu của Lôi Duệ Tu nhìn thẳng vào Tần Bách Duật.
Một lúc lâu sau, anh mới gảy tàn thuốc, “Không nói chắc chắn được.
Nếu như người nhà họ Lôi không thích thì đổi một người thừa kế khác là được rồi.
Cậu lo nhà họ Lôi sẽ gây khó dễ cho Ôn Tranh sao?”
Nói xong, anh lại thấy Tần Bách Duật chậm rãi lắc đầu, cặp mắt đen sâu lắng nhìn lên màn trời tối tăm, “Nếu như Ôn Tranh đau lòng thì người phụ nữ của tôi cũng sẽ khó chịu.
Cho nên, bảo vệ Ôn Tranh cho tốt, xem như anh đã trả được ân huệ này rồi.”
Lôi Duệ Tu: “…”
Làm sao tiếp lời đây!
Lời nói này của Tần Bách Duật khiến ấn tượng của Lôi Duệ Tu dành cho Tần Bách Duật lại càng sâu sắc hơn.
Cuộc trò chuyện của hai người chỉ kéo dài trong thời gian hút hai điếu thuốc, rồi họ trở về phòng bệnh.
Bên ngoài cửa phòng chỉ có một mình Lãnh Dịch Trì đứng đó.
Lôi Duệ Tu nhìn xuyên qua ô kính cửa sổ thấy được một cảnh tượng.
Trước giường bệnh, Ôn Tranh vẫn nhắm nghiền mắt, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Noãn đứng ở một bên, còn Lãnh Dịch Diêm thì ngồi trên ghế, nắm lấy ngón tay Ôn Tranh, vành mắt đỏ ửng đang tự lẩm bẩm gì đó.
Lôi Duệ Tu không nghe thấy cậu ta đang nói gì cả, nhưng cùng là đàn ông, anh có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm bị kìm nén của Lãnh Dịch Diêm dành cho Ôn Tranh.
Vietwriter.vn
Lãnh Dịch Trì nhìn thấy hai người trở về thì lơ đãng day thái dương, “Duệ Tu, cậu và Tranh Tranh… là như thế nào vậy?”
“Người phụ nữ của tôi.” Giọng nói của Lôi Duệ Tu thản nhiên nhưng rất kiên định.
“Con bà nó?” Lãnh Dịch Trì càng buồn bực vò đầu, “Chuyện đã bao lâu rồi? Không phải hai người gặp nhau lần đầu là ở Cục Cảnh sát lần trước sao?”
Anh thoáng nhớ lại, lần đó hai người còn chẳng nói với nhau câu nào.
Chỉ mới có bao lâu mà Ôn Tranh đã trở thành người phụ nữ của Duệ Tu rồi?
“Không phải, trước đó bọn tôi đã gặp nhau rồi.”
Lôi Duệ Tu không giải thích nhiều nhưng từ ánh mắt sâu thẳm lại nghiêm túc của anh, Lãnh Dịch Trì thấy rất rõ, anh không nói đùa.
Lãnh Dịch Trì vô thức nhìn sang Tần Bách Duật, “Chú Tư, chú cũng biết từ lâu rồi sao?”
Tần Bách Duật bình tĩnh nhìn Lãnh Dịch Trì bằng ánh mắt sâu xa, “Sớm hơn anh mấy tiếng.”
À, nếu là vậy thì trong lòng anh còn có thể cân bằng một chút.
Người anh em tốt ở cùng kí túc xá đại học và em trai ruột của mình yêu cùng một người phụ nữ, mẹ nó chứ, tình tiết máu chó này là do ai sắp đặt đây!
Anh cũng không biết nên đối mặt với hai người này thế nào nữa! Có phải trung và nghĩa đã định trước là không thể tồn tại cùng nhau hay không?.