Người Dấu Yêu


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 594 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************​

Chương 594MƯỜI BẢY GIỜ MƯỜI BẢY PHÚT!
Lúc rời khỏi phòng hồ sơ, trong mắt Nghiên Thời Thất lộ ra sự hốt hoảng.
Tần Bách Duật và Chương Mậu Lâm đi ở bên cạnh, thỉnh thoảng trao đổi mấy câu, nhưng cô lại chẳng nghe vào câu nào, bởi vì cô đang chìm sâu vào trong suy nghĩ của riêng mình.
Mấy người đi tới bên ngoài dãy nhà của bệnh viện, Chương Mậu Lâm bày tỏ còn có việc phải chạy tới cơ quan thành phố cho nên đã từ chối lời đề nghị cùng ăn cơm trưa với Tần Bách Duật, rồi tạm biệt hai người đi về phía bãi đỗ xe.

Nghiên Thời Thất ngơ ngác nhìn theo phương hướng ông ta rời đi, mãi cho đến khi cảm nhận được sự va chạm trên cằm thì cô mới a một tiếng, quay đầu thì đối diện với đôi mắt người đàn ông.
“Anh thấy em đã suy nghĩ cả đường đi, đang nghĩ cái gì vậy?” Mặc dù lúc đi đường anh luôn nói chuyện phiếm với Chương Mậu Lâm nhưng cũng để ý thấy cảm xúc của người phụ nữ bên cạnh có chút khác thường.
Trong làn gió rét lạnh, Nghiên Thời Thất nhìn mặt anh, sau khi hít thở vài hơi cô mới cười tự giễu nói: “Chỉ là bỗng nhiên em nhận ra trước nay mình không phải là mình.”
Lời nói này rất kì lạ, nhưng lại mang ý nghĩ sâu xa khác.
Nghiên Thời Thất cảm thấy mình nói không rõ ràng lắm, cho nên kéo lấy tay của anh giải thích lần nữa: “Trên giấy khai sinh có viết thời gian em ra đời là mười bảy giờ mười bảy phút, cho dù hồ sơ là giả nhưng có lẽ thời gian lại là thật.”
“Lúc còn rất nhỏ, em có hỏi ông Nghiên tại sao lại gọi em là Thời Thất.

Ông ấy trả lời là do em sinh ra vào lúc mười bảy giờ mười bảy phút cho nên mới đặt tên này.”
“Vừa nhìn thấy bản ghi chép kia, em đã nhớ ngay tới chuyện này.

Nhưng thời gian chào đời này rõ ràng là của Ôn Tri Diên.

Anh nói xem, có buồn cười hay không?”
Họ của cô không phải của cô, mà ngay cả ý nghĩa cái tên cũng không phải của cô.
Tần Bách Duật nhìn thấy vẻ trào phúng hiện nơi đáy mắt cô thì khẽ thở dài ôm cô tới bên người, “Không sao, nếu không thích thì khi nào biết được thời gian chào đời chính xác chúng ta sửa lại tên là được.”
Nghe thấy lời an ủi của anh, Nghiên Thời Thất liền đè ép sự phiền muộn xuống đáy lòng, tự pha trò, “Vậy nếu em ra đời vào lúc hai giờ hai mươi hai phút thì sao? Em phải gọi là Nhị Thập Nhị à?”
“Chỉ cần em thích đều được.” Tần Bách Duật nhéo chóp mũi cô, thấy cô đã thả lỏng mới xoay người dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe, nhỏ giọng an ủi: “Cho dù em tên gì thì có một cái tên không bao giờ thay đổi, đó là bà Tần.”

***
Ăn cơm trưa xong, Tần Bách Duật trở về công ty.

Còn Nghiên Thời Thất thì nhờ Trác Hàn đưa mình tới cao ốc Lập Nghiệp ở thành Đông.
Đã hơn hai tháng từ lúc bắt đầu quay phim đến nay, cô không gặp Ưng Phi Phi và Doãn An Táp rồi.
Trên đường đi, cô còn gửi tin nhắn cho Ôn Tranh, hỏi chị có thời gian thì cùng.
Vietwriter.vn
Cô không có nhiều bạn, mà Ưng Phi Phi và Doãn An Táp là số ít bạn tốt được cô đặt trong lòng.

Cho nên cô muốn giới thiệu họ cho Ôn Tranh biết.
Nhưng Ôn Tranh nói chị đã ra ngoài với Lôi Duệ Tu rồi, phải đến tối mới có thể về tới.
Ôn Tranh cũng nói với Thời Thất, lúc sáng có nói chuyện điện thoại với ông ngoại.


Ông bảo hai cô thứ sáu đến Đế Kinh bởi vì bữa tiệc nhận con cháu sẽ được tổ chức vào thứ bảy.
Nghiên Thời Thất vừa nhìn thấy tin tức này thì đầu ngón tay vô thức siết chặt điện thoại.
Còn ba ngày nữa mới đến thứ sáu, không biết trong mấy ngày này, liệu Ôn Tri Diên đang ở Đế Kinh có thể gợi lên bao nhiêu đợt sóng nữa đây.
Dưới tòa cao ốc Lập Nghiệp, Nghiên Thời Thất vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Ưng Phi Phi đang đứng bên đường giậm chân liên tục.
Mới mấy tháng không thấy mà dường như cô ấy đã… mượt mà hơn một chút rồi.
Nghiên Thời Thất bảo Trác Hàn không cần chờ mình xong liền xuống xe đi về phía Ưng Phi Phi.
Cô tiến tới gần vỗ lên vai Ưng Phi Phi rồi trêu ghẹo: “Người đẹp đang đợi tôi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận