Bọn họ quay sang nhìn nhau, trong mắt tràn ngập bối rối.
Quán lẩu ở Lệ Thành là cửa hiệu trăm năm lâu đời, giá cả đắt đỏ, khách đến dùng cơm phần lớn đều theo đuổi chất lượng.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người làm loạn trong này.
Ưng Phi Phi đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác “suỵt”, sau đó nhón mũi chân đi về phía cửa, ghé sát vào cánh cửa nghe lén động tĩnh bên ngoài.
Nghiên Thời Thất thấy vậy thì chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Lúc Ưng Phi Phi đổi tư thế để nghe rõ hơn thì cửa phòng riêng bị mở ra, cô lảo đảo, nhào thẳng lên người đối phương.
“Hôm nay ông muốn dùng phòng này, mau đổi chỗ cho bọn họ, ông sẽ trả tiền… Ối!”
Giọng điệu phách lối của đối phương vang lên từ cửa vào, còn chưa dứt lời thì đã bị Ưng Phi Phi ngã vào lòng, bàn chân cũng bị cô đạp trúng.
Ưng Phi Phi cũng sững sờ, vô thức muốn tránh thì đã bị đối phương đẩy ra như phải bỏng.
Cô lảo đảo rồi va vào khung cửa.
“Mẹ kiếp! Làm gì đấy!” Đối phương giận dữ quát lớn, đẩy mạnh Ưng Phi Phi ra không hề thương tiếc.
Vai Ưng Phi Phi bị va đập, cô đau đến mức mặt mũi méo xẹo.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ngay cả Nghiên Thời Thất cũng không kịp phản ứng.
Cho đến khi… Người bên ngoài ngẩng đầu bước vào, cùng với ngữ điệu và quần áo bảnh bao quen thuộc, đôi mắt sáng ngời của cô cũng trở nên lạnh dần.
Cô nhìn thẳng vào gương mặt ngẩn ngơ của cậu ta, vẻ mặt như cười như không.
“Cậu Mặc…”
Mặc Lương Vũ mở to mắt, há hốc mồm, trên trán còn hiện lên bốn chữ to: Mẹ kiếp, toi rồi!
“Chị, chị dâu Út!”
Nghiên Thời Thất lườm cậu ta, đứng dậy đi đến cạnh Ưng Phi Phi, dịu dàng xoa vai cho bạn mình, rồi nhẹ nhàng lên tiếng dưới ánh mắt kinh hoàng của Mặc Lương Vũ, “Nếu cậu muốn căn phòng này thì cho cậu đấy!”
“Không phải đâu, chị dâu Út…”
“Sao phải cho!”
Hai người đồng thanh thốt lên!
Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi lên tiếng cùng một lúc.
Đương nhiên cô nghe thấy cách cậu ta gọi Nghiên Thời Thất, nhưng bả vai đau đớn vì bị va đập và hành vi không hề có phong độ của đối phương đã chọc cô tức giận.
Mặc Lương Vũ hoảng hốt nhìn Ưng Phi Phi, trong lòng vô cùng lo sợ.
Dường như cậu ta nghĩ đến điều gì đó nên vội vã lùi về sau một bước, ấp úng nói: “Xin, xin lỗi, chị dâu Út, em đi nhầm phòng!”
Dứt lời, cậu ta đã xoay lưng muốn chạy.
Nhưng Ưng Phi Phi còn chưa nhận được lời xin lỗi thì càng thêm bừng bừng nổi giận.
Cô nhào về phía trước, túm chặt lấy áo sơ mi ngoài lòe loẹt của Mặc Lương Vũ, ngẩng mặt lên trợn trừng mắt nhìn cậu ta, “Một câu đi nhầm là xong à? Anh coi nơi này là nhà anh chắc? Nói đến là đến, nói đi là đi! Xin lỗi tôi mau!”
Ưng Phi Phi xù lông lên trông rất giống một chú cá nóc đang giận dữ!
Nghiên Thời Thất đứng bên cạnh nhìn họ, không hiểu sao cảm thấy rất buồn cười.
Tính cách của hai người này đúng là quá giống nhau.
“Cô buông ra cho tôi!” Mặc Lương Vũ không dám lỗ mãng trước mặt Nghiên Thời Thất, đành phải bất chấp đưa đẩy với Ưng Phi Phi.
Huống hồ cậu ta còn có chuyện quan trọng phải làm gấp.
Thế nhưng Ưng Phi Phi kia lại nổi giận lên, siết chặt áo khoác cậu, tuyên bố muốn thách đấu với cậu.
WebTru yenOn linez.
com
Mặc Lương Vũ vô cùng khó xử, gương mặt tuấn tú gấp đến mức đỏ bừng lên.
Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra cách xử lý thì tiếng bước chân đã truyền đến từ ngoài hành lang, sau đó là giọng nói êm tai của phụ nữ nhẹ nhàng vang lên, “Tiểu Vũ, em đang nói chuyện với ai thế?”
Mặc Lương Vũ không còn thiết sống nữa!
Nghiên Thời Thất cũng nghe thấy.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô là giọng nói của cô gái này thật dễ nghe, có vài phần lanh lảnh như gió xuân mưa phùn rơi xuống bờ sông Giang Nam, dạt dào vang vọng khắp bên tai.
Bóng dáng của người phụ nữ xuất hiện, căn phòng riêng gần như yên tĩnh hẳn đi.
Cô ta mặc một chiếc sườn xám dài mang phong cách cổ điển, thân hình thướt tha đẫy đà, hệt như một bức tranh mỹ nhân cao quý.
Nghiên Thời Thất chỉ liếc mắt đã nhận ra món đồ kia thuộc nhãn hiệu VAN của Hàn Vân Đình, là trang phục mới được sản xuất trong năm nay.
Cô gái ấy đứng trước cửa, ánh mắt chăm chú nhìn lướt qua mọi người, gương mặt vô cùng quý phái, đôi mắt nhuốm ý cười như sao sáng.
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang tới gần, giọng nói ẩn chứa sự dịu dàng.
“Duật, anh mau đến đây.”.