Nghiên Thời Thất và Lăng Mật nắm tay nhau rồi lập tức cùng buông ra.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi như hai cái túi trút giận, hoang mang đứng bên cạnh.
Thật ra Ưng Phi Phi chướng mắt Lăng Mật từ cái nhìn đầu tiên.
Con mắt của phụ nữ rất tinh tường, bắt đầu từ lúc Lăng Mật bước vào cửa thì luôn bày ra dáng vẻ không coi ai ra gì.
Dù cô ta cố gắng tỏ ra giản dị, thân thiện nhưng vẫn không thể che giấu sự kiêu ngạo trong đáy mắt.
Quả nhiên, bạn từ nhỏ là đáng ghét nhất!
Về phần Tần Bách Duật, từ lúc anh xuất hiện vẫn luôn nhìn Nghiên Thời Thất không rời.
Thấy hai người buông tay thì anh mới kín đáo quét mắt đến chiếc bàn ăn cho bốn người.
Nhận thấy tầm mắt của anh, Nghiên Thời Thất ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, “Chi bằng mọi người ăn ở đây đi, em với Phi Phi đổi sang chỗ khác.”
Nếu đã cùng ôn chuyện với bạn từ nhỏ thì cô cũng không muốn vô duyên vô cớ quấy rầy.
“Không cần, ăn cùng nhau luôn đi.” Tần Bách Duật vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay cô, “Chẳng phải ngày mai em sẽ đi hay sao? Coi như đây là bữa cơm đưa tiễn.”
Trong lúc nói chuyện, nụ cười vẫn luôn hiện trên đôi môi mỏng của anh, đáy mắt sâu thẳm tràn ngập dung nhan yêu kiều của cô.
Anh dùng dáng vẻ không cho phép cự tuyệt để dắt cô ngồi xuống.
Cảnh tượng này đã phá tan thần thái đoan trang của Lăng Mật.
Cô ta đứng sững tại chỗ như bị bỏ rơi hoàn toàn, trông chẳng khác nào trò cười.
Rõ ràng tối nay là bữa cơm tẩy trần chào đón cô ta từ phương xa mới về, tại sao lại biến thành bữa tối đưa tiễn Nghiên Thời Thất rồi.
Từ lúc cô ta nghe được tin Tần Bách Duật kết hôn thì đã vội vàng bỏ lại luận án tốt nghiệp trong tay, lập tức quay trở về.
Bao nhiêu năm trôi qua, việc thích anh đã trở thành thói quen ngấm vào trong máu thịt.
Dẫu có đau đớn xót xa, nhưng đây cũng là nỗi lòng ngọt ngào nhất của cô ta.
Mọi người đều hiểu rõ tình cảm của cô, chỉ có… Cô ta cũng không dám tiết lộ điều gì với Tần Bách Duật.
Quan hệ bạn từ nhỏ này là ràng buộc mạnh mẽ nhất để cô ta có thể đứng bên cạnh anh.
Cô ta cho rằng sẽ không có ai có thể gần gũi anh như mình.
Nhưng bây giờ…
Cô ta vẫn luôn cho đó là lẽ đương nhiên, giống như muôn vàn hoa cỏ, chỉ cần lỡ làng thì sẽ héo tàn không còn đường sống.
Lăng Mật kinh ngạc đứng như trời trồng, quên cả việc phải duy trì vẻ đoan trang.
Sự sợ hãi bấn loạn trong đôi mắt làm người khác chú ý.
Mặc Lương Vũ hoang mang nhìn Lăng Mật.
Trông thấy vẻ mặt hốt hoảng, cô đơn của cô ta mà cậu không khỏi lặng lẽ tự giễu cợt chính bản thân mình.
Vào giờ khắc này, ai nấy đều có nỗi lòng riêng.
Chỉ có Nghiên Thời Thất vẫn còn tỉnh táo.
Trong lúc ngồi xuống, cô liếc mắt quan sát thì nhìn thấy được sự thay đổi của Lăng Mật.
Mắt cô sáng ngời như sao, ý cười hiện lên đôi môi đỏ mọng, giống như trí giả thản nhiên ngồi giữa chiến trường, linh hoạt nhìn thấu tất cả suy nghĩ của mọi người.
Sau khi ngồi xuống, Tần Bách Duật thấy mấy người kia còn đứng nguyên tại chỗ thì nhắc nhở một cách xa cách, “Ngồi xuống cả đi.”
Lý trí của Lăng Mật bị tiếng nói của anh thức tỉnh, cô ta cố gắng đè nén cảm xúc đang rối như tơ vò trong lòng.
Nụ cười lại hiện diện trên gương mặt xinh đẹp, dường như cô ta đã trở về làm một quý cô giàu có, đoan trang.
Cô ta vờ như không biết, đôi chân đi giày cao gót thản nhiên ngồi vào bên cạnh Tần Bách Duật rồi mới quay lại nhìn Mặc Lương Vũ, “Tiểu Vũ, anh ngồi với cô gái bên kia đi, em với Tần Bách Duật ngồi cùng nhau!”
Trên chiếc bàn vuông chỉ đủ cho bốn người, Nghiên Thời Thất ngồi riêng một phía, Lăng Mật chen vào ngồi cạnh Tần Bách Duật.
Ý đồ của cô ta đã rõ như ban ngày.
Ưng Phi Phi không nhịn được mà cau mày, vừa muốn lên tiếng thì Tần Bách Duật ngồi cạnh Lăng Mật đã chống đầu gối, ung dung đứng lên, giọng nói vô cùng quyến rũ: “Không cần chen nhau, tôi ngồi cùng Tiểu Thất là được.”
Tiểu Thất…
Vietwriter.vn
Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất nghe thấy anh gọi tên cô.
Cô nhìn anh, mang theo nỗi rung động không thể diễn tả thành lời, nhẹ nhàng len lỏi vào trong tim cô, quẩn quanh tình cảm nồng nàn.
Cử chỉ của người đàn ông đang đứng kia rất nhã nhặn, bình thản, gương mặt lạnh lùng cao quý nhìn thẳng về phía Nghiên Thời Thất, che lấp đi tầng ánh sáng dịu dàng.
Cuối cùng, anh làm lơ nét mặt kinh ngạc và khó chịu của Lăng Mật, ngồi xuống bên cạnh Nghiên Thời Thất.
Sau khi bất ngờ chạm vào sữa đậu nành lạnh trên bàn thì anh cau mày lại, giọng điệu khuyên nhủ và thương xót vang lên: “Em đừng uống đồ lạnh, sẽ hại dạ dày.”.